“Quang Tương.” Lâm Bắc Thần nói.
Chi chi!
Quang Tương hiện thân.
Lâm Bắc Thần trực tiếp ném mười viên Lục Vị Thần Hoàng Hoàn, nói: “Cầm, uống đi, no rồi thì vận chuyển cho ta đi, chặn tất cả các con đường chính xung quanh Tiểu Tây Sơn lại... Càng nhiều càng tốt, dùng cái miệng của ngươi nói cho toàn thế giới biết Tiểu Tây Sơn này đều bị ngươi thầu hết rồi.”
“Chủ nhân, vĩnh viễn là thần.” Quang Tương hưng phấn nhận lấy Lục Vị Thần Hoàng Hoàn, viết ra một hàng chữ, sau đó dần biến mất.
Giang Tự Lưu lần đầu tiên thấy Quang Tương phô diễn thần thông, không kiềm được cảm thấy rất tò mò, thú cưng chiến đấu này có phải quá kỳ lạ không? Là loại quý hiếm sao?
“Ngươi nếm thử một chút, mùi vị như thế nào?” Lâm Bắc Thần vừa nói vừa ném cho Giang Tự Lưu một viên Lục Vị Thần Hoàng Hoan, mỉm cười đầy ẩn ý nói: “Nó rất bổ đấy.”
Giang Tự Lưu ngược lại cũng không chần chờ, nhận lấy rồi há mồm nuốt xuống, nói: “Đây là thuốc chữa thương...”
Lời còn chưa dứt, vẻ mặt của hắn đột nhiên ngơ ngẩn, bởi vì sau khi đan dược vào miệng liền tan ra, một dòng điện nóng ấm chưa từng có mang theo năng lượng thuần khiết khó tả, đột nhiên tản mát ra tay chân của hắn, sự mệt mỏi và đau đớn trên người trong nháy mắt xoá sạch, ngay cả chỗ bả vai bị cụt tay cũng có một hơi ấm râm ran, như thể một cánh tay sắp mọc ra trở lại.
“Đây là đan dược gì vậy?” Giang Tự Lưu không kiềm được thất thanh nói: “Sao có thể thần kỳ như vậy? Ta đã thấy vô số đan dược cấp phẩm, các loại bảo vật của thiên tài, nhưng không có loại nào có thể sánh bằng đan dược này.”
“À, không có gì.” Lâm Bắc Thần gần như cười muốn chết trong lòng, nhưng cố gắng kìm lại, lão tử thích cái bộ dạng chưa trải sự đời của ngươi rồi đấy.
Cái bộ dạng lạnh lùng lúc này, không phải sớm muộn cũng sẽ bị lão tử chinh phục rồi sao?
Bề ngoài hắn giả vờ điềm đạm, thản nhiên nói: “Lúc buồn chán làm ra mấy đan dược này mà thôi, không đáng bao nhiêu tiền, trong nhà ta còn rất nhiều, bình thường đều dùng cho heo ăn...”
Giang Tự Lưu: “???” Nghe xem có phải tiếng người hay không? Hắn muốn đánh người.
“Đi thôi, chúng ta vào hầm mỏ xem một chút.”
Lâm Bắc Thần tràn đầy hưng phấn cười nói: “A, cái quặng mỏ này tỏa ra mùi ngọt ngào của Huyền thạch, đều thuộc về ta, he he he, ta còn chưa nhìn kỹ sản nghiệp của mình nữa.” nói xong liền đi về phía trước mỏ.
Giang Tự Lưu theo bản năng đuổi theo, đi được hai bước, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: “Không đúng, không phải nói ngươi có cái gì mà chứng sợ không gian hẹp, không dám vào mỏ sao?”
“Hả? Ta có nói vậy sao?” Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, hờ hững nói: “Loại bệnh này thỉnh thoảng xảy ra, hiện tại hình như đã không sợ nữa rồi.”
Giang Tự Lưu: “???” Ngươi đang đùa ta đấy à, nhưng hắn cũng không muốn so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này với Lâm Bắc Thần.
Theo sau Lâm Bắc Thần, hai người một trước một sau tiến vào hầm mỏ.
Bởi vì thời gian gấp rút nên hầm mỏ đào giống như là phần mộ bị trộm vậy, miễn cưỡng có thể để cho người đi thẳng, xiên vẹo mà kéo dài xuống dưới.
Cách mặt đất khoảng hơn 30 mét, có thể nhận thấy một luồng năng lượng bí ẩn vô hình bắt đầu tuôn ra trong không khí, làm võ giả thở cũng sung sướng.
“Năng lượng Huyền khí thật là mạnh mẽ.” Đôi mắt của Lâm Bắc Thần sáng lên.
“Đó là nơi rò rỉ năng lượng Huyền khí trong mỏ.”
Giang Tự Lưu thở dài nói: “Ai có thể nghĩ rằng ở nơi xa xôi Tiểu Tây Sơn này lại có một quặng mỏ phong phú như vậy dưới lòng đất, bình thường khai thác có quy luật thì có thể đủ để khai thác mấy năm, hơn nữa sản xuất Huyền thạch đa số đều là Huyền thạch tinh khiết, võ giả có Huyền khí thức tỉnh khác nhau đều có thể hấp thụ... Nếu như ngươi có thể nắm giữ quặng mỏ này, ngươi chính là một trong số ít những người giàu có nhất trong đế quốc.”
“Đương nhiên có thể nắm giữ được.” Lâm Bắc Thần giống như một con chó già bảo vệ thức ăn, nói: “Ai dám giành với ta, ta sẽ giết cả nhà hắn.”
Giang Tự Lưu: “...”
Còn có thể nói gì đây? Ác quá rõ ràng, hắn vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề kể từ khi tay bị cụt đến nay.
Công tử luôn là người hiên ngang lẫm liệt, tạo cho mọi người một hình tượng thần thánh công bằng, mọi lời nói và việc làm đều phù hợp với tiêu chuẩn của một vị thánh nhân, vì vậy, có rất nhiều người theo và họ đều tôn thờ hắn như một thần linh tương lai, chưa bao giờ có nghi ngờ gì, nhưng thời gian trôi qua, hơn một năm qua ngày càng có nhiều người đến nhờ cậy công tử, mà công tử cũng nhận lời bừa bãi, khiến cho chất lượng của thuộc hạ trở nên tốt xấu lẫn lộn, đặc biệt, trong số đó có một số kẻ ác.
Mà một số thuộc hạ vẫn bám được vào cái tâm ban đầu của mình thì không biết từ lúc nào đã bắt đầu đi sai đường và dần dần biến chất, ngay cả một số mệnh lệnh và hành vi của công tử cũng khác với lúc xưa...Thậm chí xung đột giữa lời nói và việc làm.
Nhiều lần, Giang Tự Lưu đều cố gắng thuyết phục bản thân, luôn ở đây tìm cách bào chữa cho công tử, nhưng cái gai trong lòng vẫn khó mà biến mất hoàn toàn, tại sao tình hình lại trở nên như thế này? Công tử tại sao lại biến thành như vậy?