Những câu hỏi và nghi vấn vẫn luôn làm Giang Tự Lưu trăn trở, cho đến khi gặp tên quần là áo lụa tiếng xấu đồn xa là Lâm Bắc Thần, cũng là Thần Quyến giả nổi lên trong năm nay, danh tiếng của Lâm Bắc Thần đã sụp đổ từ lâu, mọi người đều biết hắn là một tên cặn bã.
Chính hắn cũng không phủ nhận điều đó, rõ ràng là tên cặn bã, ác độc, nói năng bậy bạ, hành động ngớ ngẩn và phóng túng, keo kiệt và yêu tiền như mạng, hở một tí là tự nhận mình là một tên não tàn, lấy đâu ra kiêu ngạo đó vậy...
Người này dường như cả người đều là khuyết điểm, thoạt nhìn hết thuốc chữa, khó mà trở nên nhã nhặn được, nhưng nếu thực sự tiếp xúc với hắn, làm quen và quan sát kỹ hơn, thì sẽ đi đến kết luận ngược lại, người này thật là một một tên ‘lời nói không giống hành động’.
Hắn không giấu giếm khuyết điểm của mình, nhưng cũng thông cảm cho kẻ yếu, sẵn sàng rút gươm bất bình thay cho kẻ yếu, dám chiến đấu đến cùng cho bạn bè, biết đền ơn đáp nghĩa, không khuất phục trước cường quyền, cho dù có phải đối mặt với cảnh khó khăn nào thì trong lòng từ đầu đến cuối đều kiên trì với ranh giới cuối cùng của mình.
Đó là ranh giới cuối cùng của lòng tốt và bản lĩnh mà một thiếu niên bình thường cần phải có, cũng là thứ khó bám trụ nhất.
Ví dụ trực tiếp nhất chính là bảo vệ đám người bình thường như Cung Công, dù trong lòng không tình nguyện, nhưng vẫn quyết định rất nhanh ký vào đơn sinh tử.
Trên người của Lâm Bắc Thần, Giang Tự Lưu thấy được những điểm sáng đáng ngưỡng mộ và bội phục mà công tử từng sở hữu, nhưng giờ đã dần biến mất.
Nghĩ đến đây, Giang Tự Lưu không kiềm được mà ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Thần, kết quả vừa nhìn một cái, trên trán thiếu niên tay cụt lại xuất hiện loạt vạch đen, bởi vì Lâm Bắc Thần giống như một con chó hoang sau khi nhìn thấy quặng mỏ Huyền thạch lấp lánh, hoàn toàn tự giải thoát cho mình.
“Oa, Huyền thạch...”
“Đây là Huyền thạch sao? Lấp lánh lấp lánh, một khối lớn như vậy trực tiếp khai thác có thể bán được bao nhiêu tiền?”
“Ồ, độ cứng thật tốt, ta không thể cắn được...”
“Oa, ha ha ha, tất cả đều là của ta...”
Lâm Bắc Thần nhảy chỗ này rồi lại sờ chỗ kia, nằm trên tảng đá này, rồi nằm trên tảng đá kia, lấy tay sờ, dùng mặt chạm vào, lấy lưỡi liến, dùng răng cắn, còn dùng...
Quả thật là không có hình tượng chút nào.
Được rồi, coi như ta suy nghĩ quá nhiều trước đó đi, Giang Tự Lưu một mặt không nói thu hồi lại suy nghĩ của mình.
Thật lâu sau, Lâm Bắc Thần mới bình tĩnh lại sau cơn mê làm giàu to lớn, mặc dù đã sớm biết quặng mỏ Huyền thạch này thuộc về mình, nhưng sau khi cảm nhận được loại cảm giác này thì nó khác xa so với người ta nói và với mình tưởng tượng, giống như việc ngươi biết Jack Ma là tỷ phú rất giàu có cũng không chút dao động, nhưng nếu một ngày ông ta đưa tất cả tiền đổi thành vàng chất đầy trước mặt ngươi thì sợ rằng ngươi sẽ bị sốc đến tiểu cả ra quần mất...
Hoặc giống như ngươi biết Lưu Thiên Tiên là một mỹ nữ tuyệt thế, nhưng mỹ nữ ở chỗ nào thì chỉ khi cưới nàng vào đêm tân hôn, ngươi mới có thể thực sự cảm nhận được...
“Nhìn thấy chưa, đây chính là giang sơn mà ta vì ngươi... Phi, là giang sơn của ta.” Lâm Bắc Thần ngồi trên một khối Huyền thạch lớn, khoe khoang: “Nói thật, có muốn gia nhập vào đội của ta không, ha ha ha, ít nhất Huyền thạch sau này để tu luyện ngươi không cần lo.”
“Đội của ngươi?”
Giang Tự Lưu nói: “Đội nào?”
Câu hỏi này khiến Lâm Bắc Thần sửng sốt, cả người hắn có chút ngẩn ra.
Đúng rồi, đội nào của ta? Ta mẹ nó chẳng qua chỉ là một tên lười nhác mà thôi, thật ra cũng không có suy nghĩ kéo cờ tạo phản, cũng không muốn khai tông lập phái, dẫu sao thực lực bản thân bật hack cũng không có cách nào truyền lại cho người khác, càng không có suy nghĩ muốn nổi danh thiên hạ... Ta mẹ nó căn bản chẳng có đội nào, cũng không có thế lực gì.
Lâm Bắc Thần ngẩn ra hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên, quyết định chuyển chủ đề, hỏi Giang Tự Lưu một vấn đề đánh thẳng vào tâm hồn.
Hắn hỏi: “Ước mơ của ngươi là gì?”
Giang Tự Lưu sững sờ, rồi chợt cười khổi, hắn lắc đầu nói: “Thân tàn như kiếm gãy, nói chi đến ước mơ, chỉ muốn được về với gia đình, làm tròn đạo hiếu với mẹ đại nhân, sống đến cuối đời mà thôi.”
Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa mi tâm, nói: “Nếu như ta có cách làm cánh tay của ngươi trở lại như bình thường thì sao?”
Giang Tự Lưu ngẩn ra, ánh sáng bừng lên trong mắt hắn, tia sáng này giống như một ngôi sao băng, chợt loé rồi biến mất.
“Cánh tay kim loại của thầy giáo Sở Ngân, ngươi biết không?” Lâm Bắc Thần lần thứ hai ở trước mặt người khác hỏi vấn đề này, lần trước tên chó Cung Công không dựa vào lẽ thường ra bài, làm hại hắn không có cách nào giả vờ được.
Cũng may lần này Giang Tự Lưu rất phối hợp gật đầu, nói: “Có thấy rồi, không thể tin được, có thể gọi là thần công quỷ phủ, sợ là bảo vật cấp linh khí, quá hiếm thấy...” Giang Tự Lưu cảm khái, đột nhiên phản ứng lại, không tin được nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần nói: “Chẳng lẽ, cánh tay kia... Là... Liên quan đến ngươi?”
Lâm Bắc Thần phá lên cười.
Ha ha ha, thật đấy, ta thật sự thích vẻ mặt chưa trải sự đời của ngươi. “Không chỉ có liên quan tới ta không đâu.”
Lâm Bắc Thần cười một tiếng, nói: “Ngươi cũng biết ta là một con người khiêm tốn, cho tới bây giờ không thích khoe khoang khoác lác, nhưng chuyện này, ta có thể nói với ngươi không phải là ta giả bộ, chỉ cần có đủ vật liệu, trong vài phút ta có thể chế tạo ra mười mấy bộ...”
Giang Tự Lưu nghe vậy, nửa tin nửa ngờ.
Lâm Bắc Thần nói: “Không tin à? Ha ha, vết thương của Cung Công, ngươi biết đấy, một cái chân, một cái tay, cánh tay cũng bị mất, giờ đã dùng kim loại chế tạo tay chân giả nối vào, lắc mình biến hoá, có thể cùng võ sĩ cấp tám đối đầu, đợi Huyền khí tu vi của hắn mạnh hơn chút nữa, nhất định có thể mạnh cỡ đại võ sư, ha ha ha!”