Giang Tự Lưu ngẩn người giây lát, lắc đầu nói: “Không được, cho dù là thật thì ta cũng không thể nhận sự sắp xếp của ngươi...”
“Tại sao?” Lâm Bắc Thần ngạc nhiên nói: “Cảm thấy ta đang bố thí cho ngươi sao?”
Giang Tự Lưu nghiêm nghị nói: “Không phải, ta biết ngươi tốt bụng, nhưng ta nhận quà của ngươi, nhất định phải báo đáp ngươi, giữa ngươi và công tử sớm muộn gì cũng có một trận đánh, đến lúc đó ta không thể vì ngươi mà chiến được, cho nên không có mặt mũi nào nhận lòng tốt của ngươi.”
“Haizz, người như ngươi sống quá mệt mỏi.”
Lâm Bắc Thần khá cạn lời nói: “Nghĩ nhiều quá coi chừng hói đầu, ta nói với ngươi, trước đây một trong những nhà văn yêu thích của ta tên là Loạn Thế Cuồng Đao, vốn là một mỹ nam, có khí chất, là ước mơ của chín trăm triệu thiếu nữ, sau này vì viết sách nghĩ cốt truyện mà xém hói hết cả đầu...”
Giang Tự Lưu biểu thị chưa nghe qua tên vị nhà văn nổi danh như vậy ở đế quốc bao giờ, nhưng tên Lâm Bắc Thần biến thái này lại sùng bái như vậy...Chà, e rằng không phải là một nhà văn không ra gì viết truyện khiêu dâm.
“Ngươi đấy, đừng nghĩ những thứ này có hay là không, chuyện giữa ta và Vệ Danh Thần ta sẽ tự mình giải quyết, không cần ngươi đâu, ta chẳng qua là nhìn thấy ngươi vẫn còn chút lương tâm cùng ranh giới cuối cùng, với lại ta cũng nhất thời thương ngươi, cho nên không đành lòng để ngươi tàn phế như vậy, cho nên mới giúp ngươi.”
“Hơn nữa, đế quốc bây giờ đang trong thời kì rối loạn, ngoại ưu nội hoạn, bạn học của ta Hàn Bất Phụ, thiên phú không bằng ngươi, thực lực không bằng ngươi, hình như cái gì cũng không bằng ngươi, nhưng cũng đã dứt khoát lao ra tiền tuyến giết địch...”
“Còn ngươi thì sao? Thật lãng phí cuộc đời nếu ngươi vướng vào một vài cuộc tranh chấp cao thấp cá nhân, câu nệ với một khu vực, thiên tài chết tiệt đơn giản là ngu như heo!”
“So với các bạn học của ta, ngươi chẳng qua chỉ cụt hai cánh tay mà thôi, mà Tư Lăng thì mất đi người mình yêu... Phi, Quỳnh Dao kịch một mình đi nhầm trường quay, nói sai rồi, dù sao, ta khuyên ngươi nắm lấy một thân đại nam nhi, bảo vệ quốc gia, chẳng phải tốt hơn sao?”
“Được rồi, ta nói xong rồi, nếu như ngươi không đồng ý vậy thì im lặng đi, dù sao ta cũng không chấp nhận lời phản bác.” Lâm Bắc Thần phun ra một hơi, đột nhiên cảm thấy sảng khoái.
Cái tên chó này, lão tử có nguy cơ bị độc giả chỉ trích vì thành Thánh mẫu, ở đây tẩy trắng cho ngươi, nếu ngươi còn không cảm kích vậy thì ta thật sự sẽ trở mặt.
Giang Tự Lưu sững sờ tại chỗ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Lâm Bắc Thần có thể nói những lời như vậy, chẳng lẽ đây là bí mật thật sự sâu trong trái tim hắn sao?
Thời gian trôi qua khoảng chừng một chén trà, lúc này hắn mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, trong mắt loé lên ánh sáng, lộ ra vẻ kỳ quái.
Lâm Bắc Thần đột nhiên lạnh sống lưng, hai tay ôm ngực, lùi lại hai bước, nói: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì?”
“Ta nhận lòng tốt của ngươi.” Giang Tự Lưu nói: “Hãy giúp ta chế tạo một cánh tay kim loại giống như của chủ nhiệm Sở.”
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng nói: “Lựa chọn sáng suốt đấy, bởi vì chúng ta là bạn bè, như này đi, ta bớt cho ngươi, tổng cộng mười ngàn kim tệ, nhanh đi chuẩn bị đi, cũng có thể đặt cọc trước một ngàn kim tệ, những phần khác từ từ xoay sở...”
Giang Tự Lưu: “???”
Còn phải có tiền? Không phải được tặng miễn phí sao? Nhưng dù sao hắn cũng là da mỏng, không giống Lâm Bắc Thần không biết xấu hổ như vậy, vì thế gật đầu một cái, cắn răng nói: “Được, ngày mai ta sẽ đưa cho ngươi.”
“Thoải mái.” Lâm Bắc Thần giơ ngón tay cái lên và nói: “Đợi ta trở về sẽ lên đơn.”
Lên đơn? Là cái gì?
Giang Tự Lưu đã quen với những câu nói vô nghĩa của Lâm Bắc Thần, hắn đại khái có thể hiểu được, dứt khoát không ổn định chút nào.
Lâm Bắc Thần lấy điện thoại di động ra và chụp rất nhiều ảnh, khối tài sản khổng lồ đầu tiên đáng phải làm kỷ niệm, sau đó lại chụp mấy bức với Huyền thạch.
Một lát sau, hai người ra khỏi hầm mỏ, Quang Tương đã hoàn thành nhiệm vụ một cách vẻ vang.
“Ngươi canh giữ ở đây.”
Lâm Bắc Thần sờ đầu Quang Tương, nói: “Ai dám ăn trộm mỏ, cứ đánh chết cho ta, tuyệt đối không được nhân từ, nếu không bài tập về nhà tăng lên mười lần.”
“Chủ nhân yên tâm.” Quang Tương mặt đen như màu đất, lập tức viết viết lên bảng, lập Flag cho chính mình.
Trên đường xuống núi, Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, tật xấu ở kiếp trước không nhịn được, mở wechat ra, gửi lên vòng bạn bè một loạt ảnh chụp với quặng mỏ, status là chuỗi mặt cười.
Tạm an ủi bản thân vậy,
Ai biết được giây tiếp theo, trực tiếp nhận được một nút thích, có người nhấn thích trên vòng bạn bè của hắn, chẳng lẽ là...
Lâm Bắc Thần mở ra nhìn một cái. Đậu xanh....
Avatar là cặp đùi thon trắng nõn, quen thuộc và đầy cám dỗ, chính là cẩu nữ thần Kiếm Tuyết Vô Danh.
Tin tin.
Một tin nhắn wechat xuất hiện...
“Oa, ảnh tự sướng của tiểu ca ca thật là đẹp trai quá đi, nước miếng của người ta cũng chảy xuống rồi này... Tiểu ca ca sao dạo này không để ý đến người ta.”
Là tin nhắn của Kiếm Tuyết Vô Danh, cũng chỉ có thể là tin nhắn của cẩu nữ thần này thôi, bởi vì trong danh sách bạn bè trên wechat chỉ có một mình nàng.
Nhưng vấn đề là trước đây hắn đã gửi rất nhiều tin nhắn trên wechat, nhưng cẩu nữ thần vẫn giả chết không trả lời, hại hắn lo lắng, còn tưởng nàng bị người ở Thần giới chém chết rồi chứ, kết quả hắn mới đăng hình khoe khoang độ giàu có một cái, cẩu nữ thần này lại xuất hiện giống như mèo ngửi thấy mùi tanh vậy.
Lâm Bắc Thần ngay tại chỗ có một loại cảm giác chết tiệt.
Ta có thể không phải là người, nhưng cẩu nữ thần ngươi chắc chắn là chó.