Khi đó, Lâm Bắc Thần đã nghiên cứu rất kỹ cửa hàng nhỏ này, nhưng sau khi phát hiện ra không có thứ mình cần, hắn lập tức xoá bỏ nó, đến giờ vẫn chưa mở lại.
Hắn mơ hồ nhớ ra ở trong Thổ phỉ ca tiểu điếm có một cột ‘hoa quả theo mùa’, dường như trong đó hắn đã nhìn thấy loại trái cây mà Kiếm Tuyết Vô Danh miêu tả.
Vào cửa hàng và kiểm tra.
Đậu xanh, thật sự có. Hắn chụp ảnh màn hình gửi lại cho Kiếm Tuyết Vô Danh xem, sau khi xác nhận chính xác là nó liền lập tức liên hệ với bên chăm sóc khách hàng, không ngờ chủ cửa hàng Thổ phỉ ca đích thân đón tiếp.
Thổ phỉ ca không chỉ là chủ cửa hàng, mà còn là nhân viên chăm sóc khách hàng, đóng gói và giao hàng...một người chuyên đảm nhiệm nhiều nhiệm vụ.
Lúc này mới có chuyển biến.
Sau nhiều lần xác nhận chính xác và đặt hàng, Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là sơn trọng thuỷ phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Ai mà ngờ rằng loại thần thảo được coi là thần dược cứu mạng Kiếm Chi Chủ Quân thực chất chỉ là một loại ‘trái cây theo mùa’ ở đây.
Điều này có nghĩa là...Hả? Nhận ra điều này, Lâm Bắc Thần lập thức đứng dậy.
Đợi đã, dường như hắn đã bỏ qua thứ gì đó, nếu so ra, lai lịch của Thổ phỉ ca dường như có chút khủng bố, trong cửa hàng nhỏ của hắn có rất nhiều trái cây theo mùa, còn có rau tươi, thịt, trứng các loại và một hàng tạp hoá nhỏ...có hàng chục loại hàng hoá.
Nếu bất kỳ một món hàng nào đều có tác dụng và giá trị giống như Trọng Lâu, vậy thì thân phận, địa vị và sự giàu có của Thổ phỉ ca này e rằng bỏ xa Kiếm Chi Chủ Quân mười tám con phố mất.
Hít hà...
Lâm Bắc Thần ngược lại hít một hơi lạnh, cái này thú vị đấy.
Nói cách khác, bắp đùi của Thổ phỉ ca có thể vượt xa Kiếm Chi Chủ Quân? Xem ra sau này phải giao tiếp nhiều hơn với Thổ phỉ ca rồi, nghĩ vậy, hắn lại mở điện thoại ra, tìm đến Thổ phỉ ca, hỏi có thể thêm wechat để tiện liên lạc không.
Câu trả lời của Thổ phỉ ca vẫn ngắn gọn và súc tích... “Không!”
Ay dô? Ngang ngược như vậy? Làm ăn xong liền trở mặt không quen? Cái tính khí này... Xí, ta thực sự không thể nhịn được.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, quyết định chơi theo kiểu của mình, tắt máy, không cùng với vị thần không có tư chất này so đo nữa, dù sao những thứ trong cửa hàng của hắn cũng quá đắt, một quả cà chua hỏng có giá hai ngàn Huyền thạch, còn chưa tính phí vận chuyển.
Sau này ta mà mua thứ gì ở cửa hàng này nữa thì ta thành một con lừa trọc đầu. Trong lòng hắn thề độc ác liệt.
Rất nhanh đã đến Vân Mộng thần điện.
“Thần ca ca, ngươi rốt cục đã trở lại, đi thôi, sư phụ đang tìm huynh.” Dạ Vị Ương tung tăng chạy tới giống như một con bướm, trực tiếp nắm lấy tay Lâm Bắc Thần, nói: “Mau đi gặp sư phụ với ta.”
Khoảng sân sinh hoạt nhỏ phía sau thần điện.
“Một giờ trước, Liên Sơn tiên sinh gửi tới thần dụ chiến thư cuối cùng, suy đoán trước đó quả nhiên đúng, bọn họ chia thành sáu nhóm tiến đến tấn công, vào lúc mặt trời mọc ngày mai, thần dụ Tướng Chiến đại trận sẽ hạ xuống, đây là bản đồ...”
Tần chủ tế duỗi tay ra, một cuộn giấy lơ lửng trong khoảng không từ từ mở ra.
Đây là trận pháp hình chiếu huyền văn cực kỳ cao minh, chiếu trực tiếp địa hình nổi của núi Vân Mộng thần điện, tứ phía có sáu đường núi lớn nhỏ khác nhau, có thể trực tiếp dẫn đến thần điện, đây chính là sáu đường mà Tần chủ tế đã nói.
Theo tỉ lệ của bản đồ, mỗi chùm ánh sáng màu đỏ sẫm được chiếu ra từ mỗi con đường cách thần điện chừng một km, bao trùm cả một vùng, tạo thành một kết giới nhỏ kỳ dị.
“Trong kết giới này là chiến trường sao?” Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.
Tần chủ tế gật đầu nói: “Lúc thần dụ Tướng Chiến, thần dụ ngược lại sẽ thả ra lục đại Tướng Chiến kết giới, chúng ta phòng thủ, đối phương tấn công tiến vào kết giết, sinh tử tự chịu.”
Lâm Bắc Thần trầm ngâm, cái thứ này giống như giấy sinh tử vậy, bước vào Tướng Chiến kết giới chẳng khác nào ngầm thừa nhận ký vào giấy sinh tử.
“Vậy làm thế nào để chúng ta giành chiến thắng?” Lâm Bắc Thần gãi đầu hỏi: “Tổng cộng có sáu Tướng Chiến kết giới, nếu chúng ta đều ba đều thì sao? Ai thắng?”
Dạ Vị Ương trả lời: “Không phải tính vậy đâu, Thần ca ca, nếu thua một đường, thần điện sẽ bị tấn công, chiến hoả sẽ lan đến thần điện, nếu không giết được hết đối thủ trong lục đại Tướng Chiến kết giới, vậy chúng ta vẫn như cũ đối mặt với cuộc chiến bảo vệ thần điện.”
Lâm Bắc Thần sờ đầu, thật là đau não.
“Vấn đề là, chúng ta dường như không có đủ người.”
Hắn nhìn về phía Tần chủ tế, lại nhìn lại mình, tính luôn cả Dạ Vị Ương bên cạnh, tổng cộng chỉ có ba người có thể đánh được...nhưng mà thật ra trong lòng hắn, tu vi của Dạ Vị Ương căn bản cũng không đủ, cũng không biết sư nương có làm được không, còn có Hải lão nhân, xem ra cũng coi như đủ?
Sư phụ thì càng không được, bị thương thành cái dạng kia, đến bây giờ đừng nói là đi bộ, ngay cả ăn cơm cũng cần phải có sư nương đút ăn, trong khoảng thời gian ngắn này hoàn toàn không thể ra chiến trường.
“Chuyện chọn người ngươi không cần bận tâm.”
Tần chủ tế nhìn vẻ mặt của Lâm Bắc Thần, hơi do dự một chút nói: “Tướng Chiến ngày mai ngươi đừng ra, ở trong thần điện phòng thủ đi, một khi bất kỳ một đường nào bị đột phá ngươi phải lập tức gánh vác trách nhiệm chặn đánh và bảo vệ tế ty môn trong điện.”
“Cái gì?” Lâm Bắc Thần đứng lên.
Không cho xuất chiến? Đây là không cho ta cơ hội thể hiện sao, chưa thấy ta một tay lái Ferrari... Phi, là một tay nặn kiếm ấn lợi hại đúng không?
Ta vất vả lắm mới thành thạo kỹ năng bắn súng ngắn, võ đạo tông sư một người một súng, lại không để cho ta xuất chiến?
“Tỷ tỷ, là nam nhân, ta mãnh liệt yêu cầu được xông ra tuyến đầu, ta muốn đi vào Tướng Chiến kết giới, vì mọi người dù là đổ máu đổ mồ hôi ta cũng chịu.”
Lâm Bắc Thần chính trực nói.
Tần chủ tế hơi do dự hỏi: “Vị bằng hữu kia của ngươi, ngươi có thể liên lạc không?”
“Vị nào?” Lâm Bắc Thần ngẩn ra.
Tần chủ tế nói: “Chính là vị Hồng Diện Đại Tông Sư.”
Hồng Diện Đại Tông Sư? Tên cháu chắt này là ai.
Lâm Bắc Thần vừa định buột miệng nói không biết, cũng may lời vừa đến miệng thì đột nhiên có phản ứng, là Tần chủ tế xấu hổ nói bớt từ ‘Khoả Nam’.
Hồng Diện Khoả Nam Đại Tông Sư, không phải chính là hắn sao.
“Ách...tỷ tỷ muốn mời hắn tham chiến hả?” Biểu hiện trên mặt Lâm Bắc Thần trở nên kỳ lạ.