Lâm Bắc Thần bán tín bán nghi.
Hắn nhìn vào gương, quan sát ‘cánh kiếm’ của mình.
Ờ......
Nói thế nào nhỉ?
Đôi cánh sau lưng rộng khoảng 20 cm, dài không tới 40 cm.
Còn không mở rộng bằng đôi tay của hắn. Màu bạc nhạt.
Được tạo thành từ khoảng hai mươi mốt tiểu kiếm được ngưng kết từ sức mạnh tín ngưỡng.
Không những không uy vũ độc đoán. Mà ngược lại là có chút... dễ thương?
Cái này thật là xấu hổ.
Sau này khi chiến đấu với người khác, mình thi triển ra môn công pháp này, đối phương e là sẽ cho rằng mình đang cố tỏ ra dễ thương, đúng chứ?
Lâm Bắc Thần rơi vào trầm mặc.
Quả nhiên con đường tự lực cánh sinh thực không dễ đi.
Đâu có mạnh giống như ôm đùi bật hack chứ?
Ánh mắt của Tần chủ tế nhìn kỹ trên đôi cánh kiếm của Lâm Bắc Thần, trong mắt mang theo sự dò xét và một tia ngạc nhiên cho dù trái tim có mạnh mẽ đến đâu cũng khó mà che giấu được.
"Tỷ...muốn cười thì cứ cười đi."
Lâm Bắc Thần cạn lời nói.
Tần chủ tế lắc đầu nói: "Đường đi của ngươi tuy hẹp, nhưng đi được dài hơn."
"Ý gì vậy?"
Trái tim của Lâm Bắc Thần khẽ run lên. Không lẽ nàng nhìn ra được điều gì đó sao? Tần chủ tế không trả lời.
Nàng dường như đã đưa ra một quyết định nào đó, không cần suy nghĩ nói: "Thần Dụ Tương Chiến ngày mai, ngươi không được phép xuất trận, ở lại trong thần điện bảo vệ mọi người."
Nói xong, không đợi Lâm Bắc Thần giảo biện thêm cái gì, nàng đã đuổi hắn ra khỏi phòng.
Ngoài cửa.
Dạ Vị Ương với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang đứng ở đó.
Lâm Bắc Thần nhận được ‘thần thông’ của mình, khá phiền muộn.
"Thần ca ca, thật ra sư phụ không cho huynh xuất trận là gửi gắm kỳ vọng vào huynh."
Dạ Vị Ương khuyên bảo nói: "Trách nhiệm bảo vệ thần điện còn quan trọng hơn. Huynh sẽ là phòng tuyến cuối cùng của Vân Mộng thần điện. Sinh tử tồn vong của các tỷ muội đều dựa vào huynh."
Lâm Bắc Thần lơ đễnh gật đầu, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Thần Dụ Tướng Chiến này, có phát sóng trực tiếp không?"
Dạ Vị Ương nói một cách chắc chắn: "Việc công điện nghiệm thần là một sự kiện lớn. Đương nhiên, sẽ được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc."
Lâm Bắc Thần càng chán nản hơn.
Truyền hình trực tiếp toàn quốc.
Cuộc thi giao lưu Thiên Kiêu Sơ Cấp cấp tỉnh trước đây, chẳng qua cũng chỉ là phát sóng toàn tỉnh mà thôi.
Bây giờ lại là phát sóng toàn quốc, nếu như có thể chạy một quảng cáo, chẳng phải là lời to rồi sao?
100.000 tiền vàng mà mình nợ Bạch Khâm Vân, chẳng phải là có hy vọng trả hết rồi sao?
Mặc dù hiện tại mình đang có một mỏ Huyền thạch trong tay, nhưng tài nguyên dao động có hạn, cũng không thể vung tay quá trán mà phung phí, cũng phải tiếp tục kiếm tiền.
Ôi, đáng tiếc Tần tỷ tỷ không cho ta xuất trận.
Hắn vừa nghĩ đến điều này liền cảm thấy chán nản.
Trận chiến giữa Sư phụ và Chu Bích Thạch trước đó, cái quảng cáo cuối cùng vẫn chưa nói xong, dẫn đến việc các nhà quảng cáo vô cùng tức giận, tới hiện tại vẫn đang thúc giục Vương Trung hoàn trả tiền bồi thường.
Phải nghĩ ra cách để tham gia Thần Dụ Tướng Chiến.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ.
Ngay sau đó, hắn đã có một cách.
"Ta muốn xuống núi, đi liên lạc với Hồng Diện Đại Tông Sư của ta, trước khi trời tối nhất định sẽ quay về.”
Lâm Bắc Thần chào hỏi một tiếng sau đó một mình xuống núi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mưa lớn vơi dần.
Thời tiết vẫn còn hơi âm u.
Nhưng cuối cùng đã nhìn thấy mặt trời.
Sau một khoảng thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng có những tia ánh nắng vàng xuyên qua khe hở trên tầng mây, giống như kiếm Thẩm Phán của Kiếm Chi Chủ Quân, rải một chút hơi ấm xuống mặt đất.
Các thị dân của Vân Mộng thành sắp bị nhấn chìm trong mưa lũ, cuối cùng đã có thể ra khỏi cửa và tận hưởng cảm giác được ánh nắng đã lâu không gặp sưởi ấm.
Vân Mộng thành chưa bao giờ có trận mưa lớn như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử.
Trên các con đường trong thành, nước lũ rút dần, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt gạch.
Cổng phía tây của thành dần dần mở ra.
Dưới sự lãnh đạo của đại thống lĩnh Vân Mộng Vệ Đoạn Thị Phi, một đội khoảng hai ngàn giáp sĩ tinh nhuệ, mặc áo giáp, cầm binh khí, vũ trang đầy đủ, bước qua cổng thành mà không dừng lại, hành quân cấp tốc đi về phía Vân Mộng thần điện.
Trong không khí tràn đầy sát ý.
Đồng thời, mấy ngày nay cường giả các phương lần lượt tiến vào thành, dùng bữa sáng từ rất sớm, cũng đều lần lượt tập trung đi về phía núi Vân Mộng.
Công điện nghiệm thần.
Một danh từ thần bí mà lại đáng sợ.
Đây là sự khảo vấn của thần linh đối với phàm nhân.
Hầu hết thời gian, bốn từ này chỉ là một danh từ trong truyền thuyết mà thôi.
Hôm nay đã trở thành hiện thực.
Có tin đồn rằng Liên Sơn tiên sinh thân mang uỷ thác của đại giáo chủ Thiên Thảo là Vệ Danh Thần mà đến.
Không chỉ tay nắm Thần Dụ, hơn nữa còn có vô số cao thủ cấp tông sư võ đạo bên cạnh.
Trước đó, tứ đại kiếm nô hiện thân chỉ là sự khởi đầu mà thôi.
Vệ Danh Thần hào quang muôn trượng, tuỳ tùng bên cạnh cũng không thua kém gì tứ đại kiếm nô.
Hơn nữa Thiên Thảo hành tỉnh là một tỉnh mạnh mẽ truyền thống trong chín đại hành tỉnh của đế quốc, nền tảng vững chắc, Vệ Thị cai quản Thiên Thảo hành tỉnh mấy trăm năm, thế lực của bọn họ thâm sâu, nền tảng mạnh mẽ, khó bề tưởng tượng, tuyệt đối khủng khiếp.
Từ những tin đồn của các phương bên ngoài, công điện nghiệm thần lần này, về căn bản không có chút hồi hộp.
Mặc dù nói có Thần Quyến Giả Lâm Bắc Thần, đã minh chứng rõ ràng rằng hắn sẽ tham gia vào một phương bảo vệ, nhưng trong hầu hết các dư luận, chắc chắn vẫn coi thường Vân Mộng thần điện một cách vô hạn.
Trong mắt của hầu hết các thế lực lớn, Vân Mộng thần điện chắc chắn sẽ thua.
Những người ủng hộ Vân Mộng thần điện có lẽ chỉ có mấy vạn thị dân ở Vân Mộng thành.
Nhiều năm trở lại đây, Vân Mộng thần điện đã che chở một phương, chữa bệnh cứu người, che chở cho người dân một phương của đế quốc, cần cù chăm chỉ, nhẫn nhục chịu khó, khắc sâu vào lòng dân.
Có thể nói, Vân Mộng thành sở dĩ có thể trở thành một tiểu thành yên bình giống như chốn bồng lai tiên cảnh, ngoài sự cai quản nhân từ của thành chúa Lăng Quân Huyền ra, sự bảo vệ của các tế tư đứng đầu là Tần tư tế cũng là một nguyên nhân quan trọng.
Nhưng những tiểu dân giống như loài bò sát dế kiến, làm sao có thể chi phối chiến cục được chứ?