Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 708 - Chương 708: Giả Chết

Chương 708: Giả chết

Giang Phàm áo choàng rộng mũ cao, lặng lẽ đứng trong kết giới Tướng Chiến. Đây là một chiến trường dùng thần lực mở ra.

Nhìn từ bên ngoài, nó chỉ có đường kính khoảng trăm mét.

Nhưng bên trong lại giống như một thế giới khép kín, tạo cho người ta một cảm giác rộng lớn vô biên.

Đưa mắt nhìn qua, đồi núi nhấp nhô, cây cối tươi tốt, núi xa trùng trùng, có thể nhìn thấy được sự nguy nga của nó.

Hắn thè lưỡi phấn khích.

Bây giờ tứ đại kiếm nô chỉ còn lại một mình hắn vẫn giữ được chiến lực đỉnh phong. Và đây cũng là những gì mà hắn muốn.

Đặc biệt là lão già Chu Bích Thạch kia.

Chết thật đúng lúc.

Không có lão già này quản đông quản tây, sau này hắn muốn giết người thì giết người, muốn phóng hỏa thì phóng hoả, thoải mái vui vẻ cỡ nào chứ, ngay cả công tử cũng mặc kệ mọi chuyện, lão già đó lại cứ khăng khăng tự xưng là lão đại, quản nhiều như vậy, thực sự là đáng ghét.

Còn bây giờ, cho dù mình có giết chết thành chủ, thì có thể thế nào chứ? Ha ha ha.

Giang Phàm chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi sục, bùng cháy hừng hực. Phía Vân Mộng thần điện sẽ là ai xuất trận đây chứ?

Tốt nhất là Lâm Bắc Thần kia.

Mối thù một kiếm ở Tiểu Tây sơn, hôm nay đã có thể đền đáp hắn thật đàng hoàng rồi.

Có Liên Sơn tiên sinh chỉ điểm, việc phá vỡ ấn kiếm một tay của hắn sẽ dễ như trở bàn tay.

Hắn đang nghĩ--

Xoẹt!

Một luồng kiếm quang xuyên qua không trung mà tới. Tuyết bay ngập trời cũng theo sau đó.

Kiếm khí lạnh thấu xương.

Trong toàn bộ kết giới của Thần Dụ Tướng Chiến, nhiệt độ giảm mạnh, cứ như thể đã đến mùa đông lạnh giá.

Kiếm quang hoá thành bóng người.

Giang Phàm nhìn rõ mặt mũi của người này, nhất thời sững sốt. "Sao lại là ngươi?"

Hắn khó tin nói.

Phía đối diện.

Một người thân mặc áo choàng màu xanh, phong thái như ngọc, dáng người to lớn, hiển nhiên chính là thành chủ tân nhiệm của Vân Mộng thành, Thôi Hạo. Thôi Hạo với khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm mắt sao, cầm kiếm trong tay khẽ mỉm cười, trên mặt không mang theo khói lửa, nói: "Trận chiến hôm đó không phân cao thấp, hôm nay lại đến lĩnh giáo cao chiêu của Giang Thần Kiếm!”

Sắc mặt của Giang Phàm trở nên u ám.

"Thật sự không ngờ rằng ngươi đã trúng phải Huyết Diệt Tam Sát Kiếm của ta mà vẫn có thể sống sót đến tận ngày hôm nay, ha ha ha, khiến ta kinh ngạc... xem ra, là nguỵ thần tín đồ trong Vân Mộng thần điện đã cứu ngươi một mạng.”

Hắn chậm rãi rút kiếm ra.

Thôi Hạo lớn tiếng nói: "Giang Phàm, ám sát mệnh quang của đế quốc, làm xằng làm bậy trong thành, còn dám khinh nhờn thần điện, hôm nay bổn quan sẽ thay trời hành đạo, trừ hại cho dân.”

Trường kiếm trong tay hắn vang lên tiếng leng keng.

Tâm niệm khẽ động.

Phi tuyết ngập trời, hóa thành từng lưỡi dao sắc bén quét ngang qua. "Ha ha ha ha......"

Giang Phàm ngẩng mặt lên trời cười lớn, vẻ mặt điên cuồng.

"Vong hồn dưới kiếm của ta, may mắn thoát được một mạng không thành thật co rúm lại kéo dài hơi tàn, còn xuất hiện tìm chết. Ta có thể giết ngươi một lần, thì cũng có thể giết ngươi lần thứ hai."

Giang Phàm xuất kiếm.

Trường kiếm trong tay hắn bộc phát ra kiếm quang ngập trời.

Giống như những vì sao trên bầu trời, ngay lập tức rơi xuống huỷ diệt thế giới.

Bùm bùm bùm bùm!

Dao động năng lượng khủng khiếp, điên cuồng bùng nổ trong kết giới của chiến trường, tràn trề phun ra.

Phi tuyết rải rác.

Nơi mà ánh kiếm của Thôi Hạo đi qua, cây cối đều bị đóng băng, những ngọn cỏ phủ đầy sương giá.

Còn dư âm kiếm quang của Giang Phàm giống như máy cắt cỏ, cắt đứt toàn bộ cây cỏ hai bên trong phạm vi vài trăm mét, thậm chí cả hai ngọn đồi cũng bị cắt đi một lớp thổ mộc sơn thạch...

Hai bóng người đều lùi lại phía sau.

"Thực lực của ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn?"

Sắc mặt của Giang Phàm hơi thay đổi.

Hắn đã từng giao thủ với Thôi Hạo.

So với ngày hôm đó, Thôi Hạo trước mặt hắn thực lực dường như đã tăng lên mấy bậc.

"Thế sự thay đổi, hôm đó không thể không bại, hôm nay không thể không thắng... chỉ vậy mà thôi."

Thôi Hạo cầm kiếm tiến lại gần, khí thế xuất trần, giống như Trích Tiên, hắn cười nhạt nói: "Tạo sao lại nói là nâng cao?"

Giang Phàm nghe vậy, liếm môi cười lạnh.

"Ồ, thì ra là ẩn giấu thực lực, giả thua sao? Ha ha, làm vậy có ích lợi gì chứ? Kết quả hôm nay giống hệt như ngày đó, ngươi cũng sẽ chết như vậy...thử tiếp Huyết Diệt Tam Sát Kiếm của ta đi!"

Trên cổ tay của hắn, Huyền khí màu đỏ tươi lưu chuyển, bao phủ trường kiếm trong tay.

Ba sợi tơ màu đỏ tươi thuận theo rãnh máu của kiếm, giống như máu tươi chảy xuống, kéo dài đến tận mũi kiếm, giống như cái lưỡi của một con rắn độc, nuốt vào nhả ra, sáng tối chập chờn.

Sát ý tà dị ngay lập tức lan tràn.

......

......

"Hả?"

Lâm Bắc Thần sững sờ: "Hóa ra là Thôi thành chủ?"

Những ngày này, trong thành luôn có tin đồn nói rằng Thôi thành chủ gặp phải thích khách mà bỏ mạng.

Sảnh chính của Thành Chủ phủ bị sụp đổ và dấu vết chiến đấu bên trong chính là chứng cứ.

Ngay cả tiểu thành chủ Thôi Minh Quỹ cũng không thể tìm thấy cha mình, vì vậy mà lâm bệnh nặng một trận, cho đến hôm nay vẫn còn ôm bệnh nằm trên giường trong Trúc viện, giống như bị người ta rút mất ba hồn bảy vía.

Lâm Bắc Thần đã đặc biệt đến an ủi hắn mấy lần, nhưng cũng không có tác dụng gì cả, không ngờ rằng...

Hóa ra lại là giả chết.

Từ trong lời nói của hai bên có thể thấy được cuộc đại chiến trong Thành Chủ phủ ngày hôm đó, là Thiên Hành Thần Kiếm Giang Phàm này đã đến ám sát Thôi Hạo không thành, nhưng cũng đả thương Thành Chủ đại nhân, kết quả...

Hôm đó là giả thua sao?

"Những ngày này, Thôi thành chủ luôn ở trên núi thần điện dưỡng thương sao?” Lâm Bắc Thần rất tò mò nhìn về phía Tần chủ tế.

Tần chủ tế nói: "Không, mấy ngày nay, Thôi thành chủ đều luôn ở trong thành, bí mật sắp xếp các hành động khác nhau, cứu tế nạn nhân, khai thông hồng thuỷ, bận rộn quay cuồng, không hề nghỉ ngơi, mãi cho đến một giờ trước khi bắt đầu cuộc đại chiến ngày hôm nay, hắn vừa mới leo lên núi, tĩnh toạ điều tức một giờ mà thôi.”

"Hóa ra là như vậy..."

Bình Luận (0)
Comment