(Trang bức: là có tiền, có quyền có thực lực nhưng giả nghèo giả khổ, giả ngu dại yếu ớt đến một lúc nào đó mới thể hiện ra để áp bức người khác.)
Lâm Bắc Thần rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Chẳng trách mấy ngày nay, các hoạt động cứu trợ thiên tai của các đại nha môn trong thành đều luôn diễn ra một cách trật tự, lúc đó Lâm Bắc Thần còn cho rằng là các Sở trưởng của sáu đại nha môn có đức độ, thì ra là vị Thành chủ tân nhiệm này đã ở đằng sau kiểm soát tất cả mọi chuyện đâu vào đấy.
Bị ám sát, ung dung rút lui, ẩn thân trong bóng tối, vạch kế hoạch đại cục, có thể khiến cho toàn bộ đám người Liên Sơn tiên sinh đều chẳng hay biết gì...
Thôi thành chủ thực sự là... giống như thần nhân vậy!
Người không có trí tuệ và đại dũng khí thì không thể làm được.
"Nói như vậy, Thôi thành chủ cũng là người của thần điện chúng ta sao?"
Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.
Tần chủ tế khẽ lắc đầu: "Thôi thành chủ chủ động đến tìm ta, bày tỏ ý muốn xuất chiến. Mặc dù là một tín đồ trung thành của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, nhưng kể từ khi hắn đến Vân Mộng thành nhận chức thì chưa từng đến thần điện.”
"Hả?"
Lâm Bắc Thần vô cùng ngạc nhiên: "Vậy tại sao hắn lại mạo hiểm chủ động xuất chiến?"
"Hắn nói......"
Tần chủ tế nhìn Lâm Bắc Thần, nói: "Là vì ngươi."
Lâm Bắc Thần:?
Bởi vì ta?
Mặc dù rất bối rối, nhưng niềm hạnh phúc vỡ òa trong sâu thẳm trái tim kia là sao chứ?
Lần đầu tiên kể từ khi xuyên không đến nay, dưới tiền đề mình không hề hay biết, lại trang bức tốt như vậy.
Hơn nữa vẫn là Tần tỷ tỷ trước mặt quan trọng nhất.
Woa hahaha.
Quả nhiên là trang bức vô hình, chí mạng nhất.
Thôi thành chủ phải ra sức.
Trận tỉ võ này ngươi tuyệt đối phải thắng không được bị đánh chết đấy.
Lâm Bắc Thần trong lòng đang thầm nghĩ, dưới núi thần điện lại có động tĩnh mới. Một luồng sáng màu cam bay vút lên.
Khí tức khủng khiếp cấp bậc đại tông sư quét ngang bầu trời, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét, giống như ánh sáng mặt trời, phóng vào trong kết giới số 3 của Thần Dụ Chiến Tướng...
Trận giao đấu thứ ba sắp được công bố.
Trong kết giới số 1 và số 2 của Thần Dụ Tướng Chiến, đại chiến đã nổ ra.
Đều là trận chiến cấp bậc đại tông sư võ đạo, những hình ảnh được phản chiếu trên trận pháp Thần Văn trình chiếu trong không trung khiến vô số cường giả võ đạo và hàng vạn dân chúng phải ngẩng cổ lên mà nhìn say sưa.
"Không ngờ rằng Giang Phàm lại có thể ám sát Thôi thành chủ?"
"Đây là trọng tội xúc phạm luật pháp của đế quốc, sao hắn dám chứ?"
"Ha ha ha, có cái gì mà không dám, Thôi Hạo này lại có thể chiến đấu vì nguỵ thần, một khi công điện nghiệm thần kết thúc, cho dù người này không chết, cũng bị tru di cửu tộc, chết cũng không hết tội.”
"Lời này sai rồi, cho dù Thôi Hạo có bị tru di cửu tộc thì cũng là sau khi công điện nghiệm thần, một tông sư bình thường ám sát quan chức của đế quốc, chuyện này truyền ra ngoài, phong khí bại hoại thế nào chứ?”
"Không khí đã bại hoại rồi."
Một nhóm cường giả thì thầm nói riêng.
Trên con đường giữa núi.
Vẻ mặt của Hải An Vương từ đầu đến cuối đều mang một nụ cười tàn nhẫn.
Có thị vệ mặc y phục màu xám bố trí một cái ghế lớn, vị lão nhân mặc áo choàng tím thân phận cao quý này ngồi trên ghế, khóe miệng mỉm cười, khi mở mắt, không thể giấu nổi sát ý đang lưu chuyển.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười điên cuồng.
"Ha ha ha, tốt quá rồi, không chết, ta biết mà, ta biết mà ..."
Một thiếu niên mặt mũi đẹp trai có mấy phần giống với Thôi Hạo, ở ngoài mười mấy mét nhìn chằm chằm vào màn hình trình chiếu của chiến trường kết giới số 2 trên bầu trời, đột nhiên bật cười, dáng vẻ hân hoan đến điên cuồng.
Bên cạnh còn có sáu bảy người, cũng đều lộ ra vẻ vui mừng, an ủi thiếu niên.
"Đó là ai vậy?"
Hải An Vương cau mày.
Một thị vệ mặc y phục xám bên cạnh vội vàng bước tới trước, cúi đầu nói: "Hồi bẩm vương gia, là Thôi Minh Quỹ, con trai của thành chủ Vân Mộng thành Thôi Hạo. Nhìn thấy phụ thân của hắn vẫn còn sống, cho nên gào thét điên cuồng.”
"Thôi Minh Quỹ?"
Một tia sát khí lóe lên trong mắt Hải An vương.
Người này chính là bạn học của cháu trai ông ta, khi cháu trai ông ta đến Vân Mộng thành, e rằng cũng là nhận được lời mời từ người này.
Kết quả, không những không bảo vệ được tính mạng cho cháu trai mình mà ngược lại sau khi nó chết, cũng không hề đưa ra lời giải thích nào cả, cha hắn Thôi Hạo thậm chí lúc nào cũng bênh vực tên hung thủ giết người Lâm Bắc Thần kia, cản trở việc điều tra của Sở Cảnh Vụ.
Tội không thể tha thứ.
"Người đâu, tóm lấy."
Hải An Vương nhìn về phía Thôi Minh Quỹ, nói: “Chiếc xe tù nô của lão phu vừa hay còn trống, mở ra một lần trước, bắt hắn lại cho ta... Nếu như phản kháng, giết chết bất luận tội.”
"Vâng."
Thị vệ mặc y phục xám ngay lập tức đao kiếm xuất vỏ, bao vây lấy đám người Thôi Minh Quỹ.
......
......
"Người này có tu vi Huyền khí hệ thổ, đã đạt tới cảnh giới đại tông sư, nếu như ta đoán không nhầm, chắc hẳn là một trong Ngũ Thần Vệ được xem trọng bên cạnh Vệ Danh Thần."
Hải lão nhân lặng lẽ nói.
Lâm Bắc Thần nhìn về phía kết giới số 3 của Thần Dụ Tướng Chiến, không khỏi hỏi: “Ngũ Thần Vệ? Đó lại là con mèo từ đâu xuất hiện nữa vậy?”
Hải lão nhân khịt mũi một tiếng nói: "Ngươi thật sự không nghiên cứu chút nào về đối thủ của mình ư? Bên cạnh Vệ Danh Thần, cao thủ như mây... Ngươi cho rằng địa vị của tứ đại kiếm nô cao lắm à?"
"Không lẽ không phải?"
Lâm Bắc Thần hỏi ngược lại.
Đó đều là những cường giả cấp tông sư.
Hải lão nhân cười lạnh nói: "Nếu như địa vị thực sự cao, vậy tại sao lại mang từ ‘nô’ chứ?"
Lâm Bắc Thần ngay lập tức không có lời nào để phản bác. Đúng vậy.
Tứ đại kiếm nô.
Không phải tứ đại kiếm vệ
Cũng không phải là tứ đại kiếm thị.
Từ nô này, bất kể là từ góc độ nào, đều mang một sự thấp hèn không chút che giấu.
"Người nào sẽ đấu với ta?"
Một tiếng gầm giận dữ từ trong kết giới số 3 của Thần Dụ Tướng Chiến truyền đến: "Mau đi chết đi."
Chính là đại tông sư võ đạo Huyền khí hệ thổ trong đó đang phát ra lời khiêu chiến. Lâm Bắc Thần trong lòng khẽ động, nhìn về phía Hải lão nhân, nói: "Tiền bối..."