Những học viên bị loại trông vô cùng thất vọng và tức giận.
“Tên giả trai kia là Phương Tiểu Bạch, là một thành viên của Tật Phong huynh đệ đoàn, lại dám bóp nát thẻ đá của chúng ta, đợi trở lại Vân Mộng thành, ta nhất định sẽ không tha cho hắn.”
“Tên gầy gò thuộc quân đoàn lính đánh thuê Hoả Lang, ta biết, hắn tên là Hứa Đa, ta nhất định phải trả thù hắn.”
“Thật sự nuốt không trôi cục tức này.”
“Đúng thế, chúng ta gần như thành công rồi, haizz... Tức chết ta mà.”
Đám người bị loại trong lòng phẫn nộ nghĩ.
Nhưng vẻ mặt của Mộ Viêm Đông và Thiệu Vĩnh Ninh lại vô cùng bình tĩnh.
Thắng làm vua thua làm giặc, đấu tranh có thành công cũng có thất bại.
Lần này họ không mắc sai lầm, nhưng vẫn thua. Điều đó chỉ có thể nói rõ là đối thủ mạnh hơn.
Thừa nhận đối thủ mạnh hơn, đôi khi, không phải là một điều khó khăn.
“Các bạn học, lần này ta đã sơ suất, không dẫn dắt tốt được mọi người, nhưng mà, điều kiện mà ta đã hứa với các ngươi trước đây vẫn còn hiệu lực, khi trở về thành, các ngươi có thể đến học viện Sơ Cấp Hoàng Gia tìm ta để nhận, ta tin rằng sự hợp tác này mới chỉ là bước đầu, chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác trong tương lai.” Mộ Viêm Đông bình thản nói.
Thiệu Vĩnh Ninh cũng nói: “Lời của Mộ sư huynh cũng là lời mà ta muốn nói, kết bạn là chuyện cả đời, Thiệu Vĩnh Ninh ta đã nhận huynh đệ, có chuyện gì có thể đến tìm ta bất cứ khi nào.”
Hai người này đều là con trai của các quan chức ở Vân Mộng thành, xuất thân cao quý, những gì họ nói cũng rất quan trọng.
Nhóm học viên đang chán nản, lúc này mới hoan hô.
Rất nhanh, xe ngựa của các học viên đã đến, đem đám học viên bị loại rời đi.
Học viện số sáu thảm nhất, bảy đại diện đều bị loại hết.
Giáo viên dẫn đoàn Khâu Thiên, người béo phì như quả bóng, với vẻ mặt đau khổ, tâm trạng như rơi xuống địa ngục.
“Ha ha, thầy Khâu đi thong thả nha, ha ha, học viên của ta còn phải tranh đấu, thứ lỗi cho ta không thể tiễn.” Đinh Tam Thạch vui như mở hội, đứng ở cửa trại nói.
“Hừm, họ Đinh kia, ngươi đừng vui mừng quá sớm, học viện số ba của ngươi, tất cả đều là một đám rác rưởi, cuối cùng cũng bỏ của chạy lấy người thôi, tiến vào cuộc đấu chính thức là không thể, ta khuyên ngươi đừng mơ tưởng nữa.” Khâu Thiên như một quả bóng thịt, nhảy lên ‘xe ngựa’, điên cuồng chửi bới.
Đinh Tam Thạch bật cười nói: “Cho dù là mơ, cũng là một giấc mơ ngọt ngào, còn ngươi là ác mộng, ha ha ha, ít nhất bốn đại diện của học viện bọn ta vẫn còn ở trong trận đấu, chỉ cần trận đấu còn chưa kết thúc, tất cả mọi thứ đều có khả năng. Ha ha, không giống như học viện số sáu của các ngươi, lần này, chà chà, thật là quá thảm rồi, đột nhiên toàn quân bị diệt.”
“Ngươi...” Quả bóng thịt Khâu Thiên suýt nữa ói máu, đột nhiên nhớ tới cái gì, cười nói: “Họ Đinh, ngươi đừng quá tự cao, ngươi quên năm đó học viên kiêu ngạo Tào Phá Thiên của ngươi rồi à?”
Chiếc xe ngựa lao ra khỏi doanh trại phóng đi.
Nụ cười của Đinh Tam Thạch dần dần biến mất.
Dưới tấm bia đá.
“Vào ngày áp chót, cuộc cạnh tranh đột nhiên trở nên gay gắt, những tên tiểu tử kia lần này chơi hơi lớn đấy, rất nhiều người bị loại ngay lập tức.” Lê Lạc Thiên, một trong ba người huấn luyện doanh trại, chậm rãi đi tới.
Trần Kiến Nam dù sao cũng xuất thân trong quân ngũ, đã quen chiến đấu trên chiến trường, nhịn không được nói: “Bổn quan không quen nhìn đám tiểu tử kia lục đục với nhau, không thể quang minh chính đại như đàn ông mà đọ sức sao?”
“Đó là bởi vì vòng sơ tuyển không phải là trận chiến bằng vũ lực mà là rèn luyện mưu trí.” Lý Thanh Huyền nói: “Đế quốc cần nhân tài, không chỉ vũ lực mạnh mà còn phải có trí tuệ và tâm lý bền bỉ, giống như vừa rồi hai người thiếu niên Mộ Viêm Đông và Thiệu Vĩnh Ninh kia, dù bại nhưng không nản lòng, họ sẽ là những hạt giống tốt trong tương lai.”
“Hai thiếu niên Lý Đào cùng Đào Vạn Thành này không hổ danh là Song Bích của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, bản lĩnh không tồi, vào phút cuối, bọn họ đột nhiên xuất lực, lấy thế sét đánh lôi đình mà trực tiếp loại hai đối thủ cạnh tranh ra khỏi vòng thi đấu dự tuyển...” Lý Thanh Huyền nói.
Lê Lạc Nhiên nói: “Ha ha, Lý đại nhân tại sao lại nghĩ đó là hai người Lý, Đào mà không phải Lăng Thần hoặc ai khác gây ra.”
Lý Thanh Huyền nhìn hắn một cái nói: “Lăng Thần đúng là Nữ Thiên Kiêu, nàng đã là thiên tài ở tầng lớp khác rồi, nàng rất kiêu ngạo, căn bản là khinh thường làm loại chuyện này. Về phần những người khác, không có ai, trừ Lý Đào cùng Đào Vạn Thành ra thì không ai có thể làm được loại trình độ lập tức loại được thiên tài như Mộ Viêm Đông cùng Thiệu Vĩnh Ninh.”
Vừa mới dứt lời, không biết tại sao, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Lâm Bắc Thần.
Tên lười biếng vô tích sự này đã tạo ra những điều kì diệu trong một thời gian ngắn. Có thể là hắn không?
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Lý Thanh Huyền nhanh chóng dập tắt nó.
Không thể nào.
Bởi vì muốn loại bỏ hơn ba mươi người của hai đội Mộ Viêm Đông cùng Thiệu Vĩnh Ninh cùng một lúc, không thể dựa vào sức mạnh cá nhân mà làm được...
Đêm ngày thứ chín đến như đã định.
Lâm Bắc Thần lấm lem bùn đất, giống như một người đóng gạch trở về sau ca làm việc.
“Cuối cùng cũng tìm thấy huy hiệu ngôi sao thứ tám mươi...ôi, mệt chết ta rồi.”
Giống như một con chó chết, hắn kéo cơ thể hao hết Huyền khí vào phòng thay đồ rồi chạy đi tắm suối nước nóng, lúc này mới hồi phục lại chút sức lực, cuối cùng không thể không mở lại ứng dụng Thuật ngưng tụ huyền khí trên điện thoại để khôi phục lại Huyền khí trong cơ thể.
Mấy ngày nay hắn đi sớm về muộn, dùng Baidu maps điên cuồng tìm kiếm huy hiệu ngôi sao, căn bản không quan tâm săn bắn chút nào, nhất định bằng mọi giá phải tìm được tám mươi huy hiệu ngôi sao.