Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 72 - Chương 72: Không Sao, Không Tìm Thấy Huy Hiệu Cũng Không Cần Phải Khóc

Chương 72: Không sao, không tìm thấy huy hiệu cũng không cần phải khóc

Không thể nghi ngờ đây là một con số khủng bố.

Huy hiệu ngôi sao của lần thi đấu dự tuyển này, hầu như đều bị hắn lấy hết. Thế nên các học viên khác chẳng có thu hoạch gì cả.

Điều này làm cho Lâm Bắc Thần càng thêm thận trọng.

Không thể thất bại trong gang tấc được.

Hơn nữa, đã nhiều ngày Lăng Thần đều quấn lấy hắn, muốn truyền thụ cho hắn kỹ xảo tu luyện tinh thần lực, nhưng Lâm Bắc Thần đều lấy lý do chưa xem xong tinh thần lực sơ giải để từ chối, cũng may vị nữ giáo viên của học viên Sơ Cấp Hoàng Gia luôn đến kịp lúc, đưa Lăng Thần đi, để Lâm Bắc Thần trở lại trạng thái im lặng.

Vị nữ giáo viên trung niên này không phải là giáo viên tầm thường, Tiểu Phượng Hoàng kiêu ngạo Lăng Thần rất tôn trọng người này, rất ít khi làm trái lời.

Ào ào!

Tiếng nước yếu ớt, Lâm Bắc Thần từ suối nước nóng trong phòng thay đồ đi ra, vừa mệt vừa đói trông như một con chó già, đi đến trước bảng đá để kiểm tra tình hình điểm tích luỹ.

Vừa nhìn thấy, hắn liền hoảng sợ, sao lại thế này?

Hôm nay sao lại loại nhiều học viên như vậy? Hơn ba mươi người? Mẹ nó.

Đây chính là hơn ba mươi cọng rau hẹ, mẹ nó ta còn chưa kịp thu hoạch, mà đã bị loại rồi sao? Tên thiếu đạo đức nào làm ra chuyện này?

Âm thầm oán trách một trận, hắn cũng phải đối mặt với sự thật, dù sao thì cũng còn hơn sáu mươi người.

Tiếp tục xem bia đá.

Trong bảng xếp hạng, số huy hiệu của Nữ Thiên Kiêu Lăng Thần đã tăng lên bảy.

Tên thiếu niên Thẩm Phi vẫn hai cái như trước.

Đoàn đội của Lí Đào và Đào Vạn Thành cũng mỗi bên một cái.

Những người khác không có gì.

Lâm Bắc Thần càng xem càng vui, mừng thầm trong lòng.

Cuối cùng, không thể nhịn được nữa nên chỉ biết lấy tay che mặt cười thật tươi, cơ thể còn hơi run lên.

“Ha ha, hoá ra ngươi cũng biết xấu hổ, không lấy được huy hiệu nào xấu hổ không còn mặt mũi nào sao?” Giọng nói của Đào Vạn Thành từ bên cạnh truyền đến.

“Đúng thế, ta... Xấu hổ quá.” Lâm Bắc Thần vẫn che mặt như trước.

Đào Vạn Thành cười thành tiếng nói: “Giờ hối hận rồi chứ? Muộn rồi, ngày mai chính là ngày cuối cùng, ngươi có tin không, ngươi khinh thường Ngô Tiếu Phương có thể tiến vào vòng thi đấu chính thức... Ta sẽ khiến ngươi hối hận đến phát điên, chờ đi.” Tiếng bước chân rời đi.

“Bạn học Lâm, đừng nản lòng, có lẽ ngày mai vẫn còn cơ hội?” Giọng Lý Đào lại vang lên từ bên cạnh: “Thật ra, ngươi có thể cân nhắc đề nghị của ta, không bằng chúng ta cùng nhau hợp tác, ta thực sự hy vọng sẽ được làm bạn với ngươi.”

Lâm Bắc Thần một tay che mặt, một tay vẫy vẫy, ý bảo ngươi đừng để ý đến ta

Nếu Lý Đào nói thêm gì nữa, Lâm Bắc Thần thực sự sợ rằng hắn sẽ không nhịn được mà cười ra tiếng mất, vậy coi như lộ tẩy rồi.

“Ha ha, được rồi, vậy thì thật là đáng tiếc.” Lý Đào có chút tiếc nuối nói: “Có nhiều lợi ích khi hợp tác, ngay cả bạn học Mộc Tâm Nguyệt cũng có cơ hội rất lớn tiến vào vòng thi đấu chính thức, ôi, bạn học Lâm thật sự quá cứng đầu, hy vọng rằng đến lúc đó ngươi sẽ không quá hối tiếc.” Nói xong hắn cũng rời đi

Lâm Bắc Thần che mặt, cơ thể hắn cực kì run rẩy. Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ bờ vai hắn.

Là lão giáo viên Đinh Tam Thạch, ông ta đồng cảm an ủi: “Không sao đâu, dù không tìm thấy huy hiệu cũng không phải khóc.”

Lâm Bắc Thần lấy hai tay che mặt, cố gắng không cười, muốn giải thích, nhưng vừa hé miệng ra thì trở thành: “A, ta... Hi hi... Ta... A... A... Không sao...”

Thầy giáo Đinh Tam Thạch càng nghe càng thêm đau lòng.

Ông ta nói một cách nghiêm túc và chân thành: “Trò không cần như vậy, ta sẽ không tạo áp lực cho trò đâu, cố gắng lên nhé, không đủ điều kiện tham gia vòng thi đấu chính thức cũng không sao, dù sao trò cũng là lần đầu tiên tham gia loại sự kiện này, hơn nữa cũng chỉ có một mình Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên thêm

sát chiêu Bắc Đẩu Lâm, đợi khi trở về, ta sẽ xin học viện cho trò nhảy lớp đến năm ba, trước tiên tìm hiểu chiến kỹ nhất Tinh, thêm cả tu luyện tinh thần lực, trong ngoài hợp nhất trở thành một võ giả chân chính, trận đấu tiếp theo, trò nhất định sẽ là người toả sáng nhất doanh trại.”

“Thầy giáo Đinh, người là giáo viên dẫn đoàn của học viện số ba chúng ta, thiên vị hắn như vậy, còn có công bằng không?” Giọng nói của Mộc Tâm Nguyệt vang lên.

“Sau khi vòng dự tuyển này kết thúc, ta sẽ kháng nghị với học viện, thầy giáo Đinh, ta cảm thấy người quá không công bằng, căn bản không xứng là giáo viên của học viện.” Giọng của Ngô Tiếu Phương cũng vang lên.

“Cút sang một bên mà chơi đi.” Đinh Tam Thạch trực tiếp trả lời.

Trong những ngày qua, ông ta thật sự không có cảm tình tốt với hai người được gọi là học viện thiên tài này.

“He he, ta biết, hiện tại bọn ta thấp cổ bé họng, nhưng mà đợi đến ngày mai khi kết quả thăng cấp tới, một khi ta thành công thăng cấp vào trận thi đấu chính thức, ha ha, hy vọng giáo viên Đinh vẫn có dũng khí dùng giọng điệu này nói chuyện với bọn ta.” Mộc Tâm Nguyệt lạnh lùng nói.

Nói xong, cả hai đều rời đi.

Đinh Tam Thạch lại an ủi Lâm Bắc Thần một trận.

“Yên tâm đi, giáo viên, ta không sao đâu.” Lâm Bắc Thần bỏ hai tay xuống, chứng tỏ hắn không khóc, chạy một mạch về lều.

Nín cười còn khó hơn cả nín đại tiện.

Trong lều trại, Nhạc Hồng Hương đã rửa sạch trái cây và rau dại, đặt chúng ở bên ngoài lều.

Đúng thế.

Giữa hai người đã hình thành một loại ăn ý không nói nên lời.

Lâm Bắc Thần không quan tâm đến việc săn bắn, đều dựa vào những trái cây mà Nhạc Hồng Hương hái để làm no bụng những ngày này.

Theo lời của Nhạc Hồng Hương thì đó là đang trả ơn một con gà. Ân đức một con gà quay.

Các ngươi đừng hiểu sai đấy.

Vì Mộc Tâm Nguyệt và Ngô Tiếu Phương từ đầu đến cuối đều không xuất hiện trong lều, cho nên trong lều trại vẫn luôn là hai người họ ở, dần dần cũng có thể nói một hai từ, bầu không khí trở nên hài hòa hơn rất nhiều

Bình Luận (0)
Comment