Răng rắc!
Một luồng điện quang trong Vân Mộng thành phá không phóng lên trời, giống như Kinh Điện Cuồng Long, gào thét đi qua, hiển nhiên là tu vi cấp bậc đại tông sư võ đạo, lộ ra một luồng tử khí nhàn nhạt, xông vào trong kết giới số 6 của Thần Dụ Chiến Tướng.
Sâu trong thần điện.
"Như vậy không hay lắm?"
Một giọng nói ngượng ngùng vang lên.
"Nói nhảm cái gì vậy, nhanh cởi ra." Lâm Bắc Thần thiếu kiên nhẫn nói.
"Nhưng mà......"
Giọng nói kia lộ ra vẻ uất ức, run lẩy bẩy nói: "Thật sự không được, đây là lần đầu tiên của ta, có hơi sợ..."
"Ngươi rốt cuộc có cởi hay không?"
Trong giọng nói của Lâm Bắc Thần tràn đầy đe dọa.
Tiêu Bính Cam đành phải cởi áo choàng trên người, thay cái áo choàng mà Lâm Bắc Thần đã cởi xuống, nói: "Ca à, Dịch Dung Thuật của ngươi rốt cuộc như thế nào vậy? Sẽ không lộ tẩy chứ? Các thiếu nữ tế tư xinh đẹp bên ngoài, còn có hai vị cường giả của Hải tộc kia, lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao?”
"Yên tâm, tay nghề của ta khéo léo tuyệt vời, tuyệt đối không thể nào lộ tẩy." Lâm Bắc Thần vỗ ngực đảm bảo.
Tiêu Bính Cam lúc này hơi thở phào nhẹ nhõm một chút.
Ai mà biết sau đó Lâm Bắc Thần lại hung ác bổ sung thêm một câu: "Nếu như thực sự lộ tẩy, thì chắc chắn là vấn đề của ngươi. Phạt ngươi mười ngày không được ăn cơm.”
Tiêu Bính Cam nhất thời mặt như màu đất: "Ca thật quá tàn nhẫn."
Lâm Bắc Thần cũng không nói nhảm nữa, bảo Tiêu Bính Cam đứng yên, trực tiếp đè đầu hắn lại, sau đó dùng lực xoa xoa, giả vờ giống như thực sự đang thi triển Dịch Dung Thuật.
Tiêu Bính Cam phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết.
Lâm Bắc Thần nhân cơ hội trực tiếp lấy điện thoại di động ra, khởi động APP Máy ảnh ma thuật và trực tiếp tiến hành 'AI đổi mặt'. Sau khi thanh toán phí đổi mặt, hắn đã thay đổi diện mạo của Tiêu Bính Cam thành của mình.
Đại công cáo thành.
"Nhớ kỹ, lát nữa ra ngoài, chỉ cần nói ta là bằng hữu của ngươi. Không cần tiết lộ bất cứ điều gì khác, lỡ như có người hỏi ngươi cái gì, ngươi chỉ cần giả vờ hoàn toàn chìm đắm trong cuộc chiến ngoài kia, hoàn toàn không nghe thấy..."
Lâm Bắc Thần lại dặn dò: "Chỉ cần ngươi giả câm thì không ai có thể nhận ra ngươi."
Tiêu Bính Cam lùa vịt lên kệ, trong lòng hoảng loạn, nói: "Ca, lỡ như trong sáu đại kết giới, có người giết lên núi thì ta phải làm sao?"
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc liền nói: "Nếu như thực sự có chuyện như vậy xảy ra... huynh đệ chúng ta sẽ gặp nhau trên đường đến Hoàng Tuyền.”
Tiêu Bính Cam sững sốt: "Ca, ta vẫn còn trẻ..."
Lâm Bắc Thần nói: "Ta còn trẻ hơn ngươi đấy, huynh đệ à, ngươi mở miệng ra là ca, gọi lâu như vậy rồi, đã khiến cho khắp Vân Mộng thành không ai không biết, mối quan hệ giữa hai chúng ta đã được buộc chặt bằng một sợi dây thừng, ta muốn trốn cũng không thoát được ngươi, nếu như hôm nay Vân Mộng thần điện bị đánh bại, cho dù ta có chết hay không, đám cháu trai Vệ Danh Thần này cũng sẽ không tha cho ngươi, ngươi cũng chết chắc.”
Khuôn mặt béo của Tiêu Bính Cam tái mét.
"Ca, ta hiểu rồi."
Hắn cảm thấy mình phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề mà ở tuổi này không nên gánh vác.
"Hiểu rồi thì tốt."
Lâm Bắc Thần vừa nói vừa đội một chiếc mũ vải mà mình chuẩn bị sẵn sau khi xuống núi ngày hôm qua, nó có thể che giấu tất cả vẻ ngoài.
Tiêu Bính Cam muốn nói lại ngừng, cuối cùng vẫn nói: "Ca, nhưng còn có một chuyện khác, ta không hiểu."
Lâm Bắc Thần nói: "Sao ngươi lại nói nhảm nhiều như vậy hả? Nói."
"Ca, tại sao ngươi nhất định phải bồi táng với Vân Mộng thần điện chứ?"
Tiêu Bính Cam nhìn Lâm Bắc Thần một cách rất nghiêm túc, nói: "Đây không phải là phong cách của ngươi, ngươi đáng lẽ ra vừa nhìn thấy nguy hiểm thì lập tức vắt chân lên cổ mà chạy mới đúng chứ? Dịch Dung Thuật của ngươi lợi hại như vậy, chắc chắn có thể trốn thoát.”
Đây là một câu hỏi đánh thẳng vào linh hồn. Lâm Bắc Thần đứng sững sờ tại chỗ.
Đúng vậy.
Tại sao phải liều mạng chứ?
Nếu như chết ở đây, cha mẹ và những người thân trên trái đất vĩnh viễn sẽ không bao giờ được gặp lại mình nữa.
Đặc biệt là cha mẹ.
Họ thậm chí còn không biết mình còn sống hay đã chết.
Trong suốt quãng đời còn lại của họ, sẽ giống như những bậc cha mẹ đáng thương có con cái bị lừa bán kia, đều sẽ vì nỗi ám ảnh này mà vĩnh viễn sống trong sự dằn vặt, cũng không thể nào cảm nhận được bất kỳ niềm hạnh phúc nào nữa.
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi.
Sau đó hắn mỉm cười.
"Người trên đời này, chung quy luôn có những tình cảnh mà ngươi tuyệt đối không thể lùi bước và trốn tránh, cũng có một số thứ mà ngươi dù có liều mạng cũng phải bảo vệ, nếu không, ngươi sẽ không còn cơ hội nào để bù đắp."
Tiêu Bính Cam có vẻ hiểu nhưng không hiểu.
Hai người đổi y phục xong rồi sánh bước đi ra ngoài đại điện.
Vừa bước tới cửa, liền nghe thấy một giọng nói kinh hoàng và điên cuồng như tiếng cú đêm, từ trong kết giới số 6 của Thần Dụ Tướng Chiến ầm ầm truyền ra, khuấy động hư không.
"Két két két két, Lâm Bắc Thần, lá bài cuối cùng của Vân Mộng thần điện, đừng trốn nữa, không có tác dụng gì cả đâu. Nếu như trong cơ thể của ngươi thực sự có dòng máu của Chiến Thiên Hầu, vậy thì xuất trận đi."
Toàn bộ núi thần điện, tất cả mọi người xung quanh Vân Mộng thành đều có thể nghe thấy lời khiêu chiến này một cách rõ ràng.