"Xem ra, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phân định thắng bại.”
Lâm Bắc Thần đã đưa ra phán đoán của mình.
Sau đó, hắn chuyển dời ánh mắt, nhìn về phía hình chiếu của kết giới số 3 của Thần Dụ Tướng Chiến trên bầu trời.
Hắn thực sự toát mồ hôi vì Dạ Vị Ương.
Chỉ thấy trên hình ảnh Thần Văn trình chiếu, trận chiến của Dạ Vị Ương với Thổ Thần Vệ trong Ngũ Thần Vệ đã bắt đầu.
Dạ Vị Ương giương ra bốn cánh kiếm, sải cánh rộng hơn 30 mét, thần lực bành trướng, mơ hồ lại đủ để so sánh với cường giả cấp tông sư võ đạo.
Tuy rằng cường độ năng lượng bộc phát ra vẫn không bằng Thổ Thần Vệ, nhưng không phải là không có sức chiến đấu, cũng không phải sẽ bị đánh bại trong thời gian ngắn.
Sau khi Tiểu Dạ Dạ đi đến Triều Huy thần điện, thực lực lại có thể gia tăng nhanh chóng như vậy ư?
Lâm Bắc Thần mơ hồ nhớ tới lần trước sau khi Dạ Vị Ương thi triển ra sức mạnh của bốn cánh đã để lại di chứng rất lớn, không hề dễ dàng như bây giờ.
Kiên trì lên, thiếu nữ.
Lâm Bắc Thần lúc này trong lòng cũng có chút lo lắng.
Vân Mộng thần điện bị ép đến tuyệt cảnh này, thế cục chắc chắn nguy hiểm hơn rất nhiều so với bề ngoài.
Vệ Danh Thần!
Đồ chó này!
Không thể nuốt trôi cục tức này.
Lâm Bắc Thần đã suy nghĩ xong rồi, đợi chống đỡ được qua đợt sóng này, nhất định phải mang theo Quang Tương, lén lút đến GANK tên Vệ Danh Thần kia một trận.
Lúc này, trong Vân Mộng thành, lại có một luồng khí tức cấp bậc đại tông sư, bay vút lên trời, tiến vào trong kết giới số 5 của Thần Dụ Tướng Chiến.
Nhìn khí tức của hắn, có lẽ chính là Thủy Thần Vệ trong Ngũ Thần Vệ.
Lông mày của Lâm Bắc Thần nhảy dựng lên.
Sức mạnh của băng nhóm Vệ Danh Thần, lần này thực sự là bỏ ra tất cả vốn liếng.
Mỗi một người xuất chiến đều là cường giả cấp tông sư— Ở đế quốc Bắc Hải, giới võ sĩ chỉ có thể coi là võ giả, cảnh giới đại võ sư mới được gọi là cao thủ. Một khi bạn bước vào cấp bậc tông sư liền có thể xứng đáng với hai từ 'cường giả'..
Lần này, cuối cùng đã đến lúc biểu diễn chạy khoả thân rồi, phải không?
Ai mà biết Tần chủ tế liền đưa tay ra, nhẹ nhàng đè lên vai Lâm Bắc Thần.
Bàn tay mềm mại trắng nõn nà.
Nửa vai của Lâm Bắc Thần ngay tức khắc giống như bị điện giật, tê dại một lúc.
"Chuyện tiếp theo, phải nhờ cậy vào ngươi và bằng hữu của ngươi rồi."
Mái tóc bạch kim của Tần chủ tế loé lên ánh bạc nhàn nhạt, trong biểu hiện lạnh nhạt lộ ra một chút vẻ kỳ dị trước giờ chưa từng xuất hiện, nói: "Bản thân ngươi phải thật cẩn thận, nếu như..."
Nói đến đây, nàng cúi đầu tới, đôi môi mỏng manh ghé sát bên tai của Lâm Bắc Thần, nhả khí như lan, dùng chất giọng mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, róc rách nói: “Nếu lỡ như không làm được, thì tự mình rời đi đi.”
Nói xong, thân hình duyên dáng xinh đẹp loé lên.
Tần chủ tế đã biến mất ngay tại chỗ.
Lâm Bắc Thần theo bản năng đưa tay ra níu kéo.
Nhưng chỉ còn lưu lại một mùi hương cơ thể nhàn nhạt.
Tần chủ tế đã tiến vào trong kết giới số 5 của Thần Dụ Chiến Tướng.
Trên bầu trời.
Liên Sơn tiên sinh tay cầm thần dụ, nhìn thấy cảnh này, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra biểu hiện như trút được gánh nặng, chậm rãi thở ra một hơi trọc khí, cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Tần Liên Thần à, Tần Liên Thần, ha ha, cuối cùng ngay cả ngươi cũng phải xuất trận..."
"Xem ra Vân Mộng thần điện thật sự đã đến lúc cùng đường bí lối rồi.”
"Ha ha ha ha..."
"Vốn dĩ, chỉ cần ngươi thần phục công tử nhà ta, ngoan ngoãn làm nữ nhân của ngài ấy thì có thể một bước lên trời, có được mọi thứ mà người khác có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, tương lai trở thành thần cũng không phải là không thể. Kết quả, ngươi lại muốn liều chết bảo vệ Lâm Bắc Thần, chạm vào vảy ngược của công tử nhà ta, hà tất phải như vậy chứ?"
"Hôm nay chỉ là cho ngươi một bài học nhỏ, để ngươi biết người mà công tử muốn có thì nhất định phải có được, người muốn giết cũng nhất định phải chết!"
"Còn mặc kệ Lâm Bắc Thần kia có xuất chiến trong chiến trường thứ sáu hay không, đều chắc chắn phải chết, ngươi cũng sẽ tận mắt chứng kiến cái chết của hắn!"
"Phá hủy Vân Mộng thần điện là bài học tốt nhất cho sự kiêu ngạo của ngươi.” Liên Sơn tiên sinh nhếch miệng mỉm cười, tự lẩm bẩm.
Vai trò của hắn trong hư không là tiếp tục thúc động Huyền khí để duy trì sức mạnh của cuộn giấy Thần Dụ.
Trước thần điện.
Trái tim Lâm Bắc Thần như hươu già đi lạc.
Vào khoảnh khắc cuối cùng đó, sự tiếp xúc ở khoảng cách gần trước giờ chưa từng có khiến trái tim trạch nam cá muối của hắn không tránh khỏi mặc sức mà lắc lư.
À, Tần tỷ tỷ.
Trong lòng tỷ, quả nhiên là quan tâm đến ta. Quan tâm đến cả hậu sự của ta... phi, là đường lui.
Cảm động quá.
Ta nguyện chết vì tỷ lần thứ năm
Nội tâm của hắn đang ‘cười đùa cợt nhả’, nhưng biểu hiện lại dần dần trở nên nghiêm túc.
Còn một trận cuối cùng.
Tần chủ tế hiển nhiên đã gửi gắm hy vọng cuối cùng vào người của Hồng Diện Khoả Nam Đại Tông Sư.
Đây là sự tin tưởng đối với Lâm đại thiếu.
Nếu không, cũng sẽ không tin lời Lâm Bắc Thần trong khi chưa từng tận mắt nhìn thấy người thần bí Hồng Diện Khoả Nam Đại Tông Sư kia hiện thân mà không chuẩn bị bất cứ người thay thế nào.
Lâm Bắc Thần nhìn Hải lão nhân ở bên cạnh.
Với vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Tiền bối, vừa rồi ta luôn có một câu hỏi, nghĩ mãi mà không ra, vẫn xin tiền bối giải thích giúp ta, ta vô cùng cảm kích.”
"Ồ?"
Hải lão nhân nhìn thấy Lâm Bắc Thần lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy, trong lòng không khỏi có chút ngưng trọng, nói: "Ngươi hỏi đi."
Lâm Bắc Thần nghiêm túc nói: "Hải cẩu, rốt cuộc có được tính là chó không?" Hải lão nhân sững sờ.
"Phụt."
‘Sư nương’ ở bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ai có thể ngờ rằng thiếu niên này nghiêm túc hỏi chuyện, lại có thể hỏi một câu như vậy chứ?
Không đợi Hải lão nhân trả lời, Lâm Bắc Thần đã bật cười.
Sau đó, hắn quay người đi về phía thần điện.
"Ta đi mua một ít cam, tiền bối ông cứ ở đây, không được đi lung tung..."
Để lại một câu không tài nào hiểu nổi, Lâm Bắc Thần biến mất vào sâu trong thần điện.
Hải lão nhân như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc.
Nhưng mơ hồ cảm thấy tên quần là áo lượt này không nói được cái gì hay ho.
Còn lúc này--