Dùng thời gian ngắn nhất đánh bại đối thủ.
Sau đó thì có thể trở quay về thần điện.
Để chuẩn bị cho những biến cố khác.
Lỡ như trong năm chiến trường khác có người thất thủ, còn có thể bổ cứu. Đinh Tam Thạch xuất thủ không chút thương tiếc.
Kiếm quang giống như ánh mặt trời.
Mộc Lâm Sâm ngay lập tức cảm nhận được bóng mờ của cái chết bao trùm. Trận chiến này đối với hắn mà nói là một đòn đả kích.
Đinh Lỗi đã từng là một huyền thoại của thế hệ bọn họ, không sai, nhưng sau đó vì một số chuyện mà không gượng dậy nổi, sớm đã mất đi tư cách để cạnh tranh với Thiên Kiêu cùng thời.
Không ngờ rằng đột nhiên lại vùng dậy.
Hơn nữa thế vùng dậy này lại mạnh mẽ không thể tin nổi.
Vào lúc này, Mộc Lâm Sâm giống như quay trở lại thời điểm khi bị Đinh Lỗi và các đại Thiên Kiêu kiếm đạo của Bạch Vân thành nghiền áp và thống trị.
Chỉ dựa vào bản thân, cuối cùng vẫn không thể chiến thắng sao? Mộc Lâm Sâm thở dài một hơi trong lòng.
Sau đó, hắn không chút do dự mở khóa một phong ấn phù văn thần bí trong cơ thể.
Bùm!
Một luồng sức mạnh mới ngay tức khắc trào dâng khắp cơ thể.
Thanh trường kiếm bằng gỗ nhất thời Huyền quang nổi dậy.
Vết thương do kiếm trên người ngay lập tức biến mất.
Giơ tay.
Xuất kiếm.
“Cây cối hoang vu, sông núi thắm đượm tình xưa”.
Những câu thơ dung hợp với kiếm ý, ngay lập tức bộc phát ra sức mạnh vượt xa so với trước đó.
Bùm!
Kiếm và kiếm va chạm vào nhau. Kiếm khí và kiếm ý cắn xé.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Làn sóng năng lượng Huyền khí đáng sợ bộc phát ra, tầng tầng lớp lớp không ngừng nổ tung và lan tràn.
Hai bóng người đan xen vào nhau, vừa chạm vào liền tách ra.
Tí tách, tí tách.
Máu tươi thuận theo mũi Kiếm Đức Hạnh rơi xuống đất.
"Sức mạnh của ngươi..."
Đinh Tam Thạch ngẩng đầu nhìn đối thủ, trong mắt loé lên một tia khinh thường: "Đây không phải là sức mạnh thuộc về ngươi."
Dây buộc tóc của Mộc Lâm Sâm bị đứt, mái tóc dài màu xanh nhạt tung bay trong gió.
"Thần Dụ Tướng Chiến, chỉ luận thắng thua, không tính những thứ khác."
Hắn cảm nhận được thân thể của mình đang thích ứng với chiến trường này một cách thần bí khó tả, giống như là ý chí của trời đất lẽ ra phải đứng trung lập, đột nhiên nghiêng về phía hắn, trong hư không xung quanh có một luồng sức mạnh dồi dào không ngừng truyền vào trong cơ thể hắn, có thể mặc cho hắn khống chế.
Thời điểm trời đất cùng hợp lực.
Một kiếm trong tay, trong thế giới này, ta là kẻ duy nhất bất bại.
"Xem ra ngươi không thể tranh thủ thời gian được.”
Mộc Lâm Sâm nhìn Đinh Tam Thạch, nói: "Thần, đang đứng về phía ta." Đinh Tam Thạch hít một hơi thật sâu.
Máu tươi chảy xuôi trên lưỡi kiếm lại bị lôi kéo, phản trọng lực mà chảy ngược lại, thuận theo vết thương trên hổ khẩu bàn tay mà quay trở về cơ thể.
Sau đó, ông ta lấy ra một viên Lục Vị Thần Hoàng hoàn, đột nhiên cho vào miệng.
Dược lực kỳ lạ ngay lập tức hoà vào tứ chi trăm cốt toàn thân.
Vết thương hồi phục ngay lập tức.
Huyền khí và khí lực đã bị tiêu hao trong các trận chiến trước cũng theo đó mà được bổ sung hoàn toàn.
Trong thời gian vài nhịp thở, cả người đã hồi phục đến trạng thái đỉnh phong.
"Một kiếm định sống chết.”
Đinh Tam Thạch lấy đà, kiếm ý toàn thân vang lên leng keng.
Kiếm Đức Hạnh lơ lửng trên không trung, du tẩu quanh thân, cuối cùng giấu kiếm sau lưng, rung động với tần suất cao, kiếm ý khoan thai trải rộng ra.
Từng luồng kiếm ảnh giống như khổng tước xoè cánh.
Đây là điềm báo của bí kỹ Kiếm Thập Thất thi triển ra.
Đinh Tam Thạch đưa hai tay ra trước thân, bóp ra ấn kiếm, mười ngón tay đóng mở ảo diệt, giống như tàn ảnh huyễn tượng, bên cạnh, từng đạo kiếm ấn Huyền Văn vô cớ huyễn hiện, xoay tròn du tẩu, tổ thành Văn Trận đồ màu trắng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mộc Lâm Sâm nói: "Chỉ là ngoan cố chống cự mà thôi, những kẻ đối địch với thần, chết không có chỗ chôn thân...Được, ta thành toàn cho ngươi."
Thanh kiếm gỗ chấn động, rung lên trong tay hắn.
Lập tức một hoá thành ngàn vạn trải rộng ra kiếm quang hình quạt, tất cả đều là thật.
Cánh hoa tung bay đầy trời, cây cỏ khô héo, tơ liễu chìm nổi, xuân ý cùng với thu ý kết hợp một cách kỳ lạ khiến người ta không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc.
“Cỏ xanh liễu vàng, hoa đào lịch loạn hoa mận thơm.”
Mộc Lâm Sâm ngâm ca kiếm hàm, một kiếm đánh ra. Cùng lúc đó, Kiếm Văn trận đồ bạch quang hiện ra trước mặt Đinh Tam Thạch, một thanh cự kiếm cổ kính, giống như được triệu hồi ra từ một không gian khác, từ từ xuyên trận mà ra!
"Giết!"
Đinh Tam Thạch nắm cự kiếm, trong mắt ngay lập tức bùng phát sát ý. Kiếm tứ!
Chiêu mạnh nhất.
Ông ta đã cảm nhận được những thay đổi của kết giới Thần Dụ Tướng Chiến, trở thành sân nhà của đối thủ. Thần lực sẽ không ngừng bổ sung liên tục vào trong cơ thể của Mộc Lâm Sâm, khiến chiến lực trở nên vô tận, đứng ở thế bất khả chiến bại.
Không thể duy trì trận chiến lâu được.
Cần phải một đòn đánh chết.