"Ha ha ha ha ha..."
Thiên Hành Thần Kiếm Giang Phàm ngẩng mặt lên trời mà cười lớn.
Hắn cười rất điên cuồng.
Trong tiếng cười tràn đầy vẻ mỉa mai.
"Ngươi che dấu thực lực thì sao chứ?"
"Thực lực của ngươi mạnh hơn ta thì sao chứ?"
Mũ cao của hắn bị chém đứt, áo choàng trên người loang lổ vết kiếm, máu nhuộm nửa thân.
Nhưng cơ thể đáng lẽ ra phải mình đầy thương tích lại chỉ có những vết đỏ nông.
Đó là dấu hiệu của một vết thương thể xác nhanh chóng lành lại.
Trung tâm của chiến trường bị băng tuyết bao phủ gần ngàn mét, nhưng màu tuyết lại tan dần đi.
Sắc mặt của Thôi Hạo trở nên ngưng trọng.
Hắn cũng phát hiện ra sức mạnh trong kết giới của Thần Dụ Tướng Chiến đã bắt đầu nghiêng về phía Giang Phàm.
Trời đất đều bắt đầu truyền sức mạnh vào Giang Phàm.
Tình hình đối với hắn mà nói đã trở nên rất bất lợi.
Giang Phàm điên cuồng bật cười, phấn khích liếm môi, tràn đầy lệ khí và giễu cợt nói: "Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ đứng về phía ta, trong kết giới của Thần Dụ Tướng Chiến, ta đứng ở thế bất khả chiến bại.”
Trong mắt Thôi Hạo lóe lên một tia u ám.
Chiến trường kết giới nghiêng về một phía, điều này cho thấy rõ thần linh nhìn xuống xem chiến đã có sự thiên vị.
Đối với phe mình mà nói, đã không còn chỉ là thực lực không bằng một cách phải đơn giản như vậy nữa.
Mà là dấu hiệu của việc bị thần vứt bỏ. Tại sao lại có thể như vậy?
Thôi Hạo hít một hơi thật sâu rồi nói: "Đã như vậy, vậy thì hãy dùng kiếm của ta để chứng minh cho miện hạ về tín ngưỡng của một kiếm sĩ đi... Sự lựa chọn của ta, không hối hận."
Lời nói vừa dứt.
Thôi Hạo tay trái đưa ra trong không trung.
Một băng kiếm màu bạc ngay tức khắc ngưng tụ mà thành.
Các tinh thể băng chói mắt.
Tay cầm song kiếm, vẻ mặt của Thôi Hạo ngay lập tức thay đổi.
Đồng tử của hắn dị hoá, tràn ngập một màu đen tuyền và thuần khiết giống như vực thẳm, tròng trắng của hắn lúc này biến mất, một đôi hốc mắt giống như hai vực thẳm, có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Xoẹt!
Cả thể xác và tinh thần của Thôi Hạo phá không trung, đến gần Giang Phàm. Trái tim của Giang Phàm run lên, vận đủ Huyền công, bày thế trận chờ quân địch.
Trong trận chiến trước, hắn đã bị Thôi Hạo bạo hành.
Nếu không phải thúc động thần văn do công tử ban tặng, khiến cho sức mạnh của trời đất trong kết giới Thần Dụ Tướng Chiến hợp lực với mình, e rằng lúc này hắn đã là vong hồn dưới kiếm của Thôi Hạo rồi.
Vì vậy, hắn khá kiêng kỵ Thôi Hạo.
Giang Phàm quyết tâm thể hiện thế phòng thủ, tiêu hao Huyền lực của Thôi Hạo, khiến hắn hao tổn mà chết.
Nhưng lần này, tốc độ của Thôi Hạo sắp đạt đến mức độ khó tin. Hơn nữa kiếm thức cũng khác hoàn toàn so với trước đó. Khoảng cách 100 mét, dường như đến ngay tức khắc.
Đồng thời, trong đôi mắt Hắc Uyên, thần văn lưu chuyển.
Một loại sức mạnh nào đó được đánh thức.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, trên mặt đất vỡ nát, một mảng Huyền băng màu đen mặt kính hình tròn khổng lồ xuất hiện mà không chút dấu hiệu báo trước, một vệt tuyết màu trắng ở giữa chia nó làm hai nửa, hai người trong cuộc chiến bị thâu tóm trong đó.
"Không hay......"
Trong đầu của Giang Phàm lóe lên một tia chớp.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra nguồn gốc tu vi trên người Thôi Hạo. Nhưng chính vào lúc này--
Xoẹt!
Lưu quang loé lên.
Thân hình như tia chớp của Thôi Hạo đột nhiên tách ra làm hai giống như Phân Thân Thuật, hóa thành hai người giống hệt nhau, loé lên trái phải, từ bên cạnh Giang Phàm vung kiếm qua.
Hàn quang loé lên.
Trận chiến đột ngột dừng lại. Giang Phàm đứng tại chỗ.
Từng mảnh bông tuyết màu đen đang tung bay trong không khí.
"Hắc Tuyết...Lưu Ảnh Phân Quang Kiếm..."
Giang Phàm khàn giọng nói: "Ngươi...... là...đệ...đệ tử của Tiểu Kiếp Kiếm Uyên, ngươi..."
Giọng nói đột nhiên ngừng lại.
Đầu của hắn trực tiếp từ trên cổ lăn xuống.
Rơi xuống đất, phát ra một âm thanh lạnh như băng.
Thì ra trong quá trình rơi xuống, đầu đã ngưng kết thành tinh thể băng màu đen.
Ba đại thánh địa kiếm đạo của đế quốc——
Bạch Vân thành.
Lộng Kiếm Các.
Tiểu Kiếp Kiếm Uyên.
Kiếm pháp mà tân thành chủ Thôi Hạo thi triển ra chính là Lưu Ảnh Phân Quang Kiếm, một trong những chiến kỹ kiếm đạo đỉnh cao của Tiểu Kiếp Kiếm Uyên.
Và chỉ có bí thuật tu Huyền của Tiểu Kiếp Kiếm Uyên, tu luyện đến cực điểm thì sẽ có hắc tuyết ngưng kết, người ta đồn rằng đây là tuyết của Tu La đến từ vực thẳm địa ngục.
Giang Phàm không kịp phòng bị, bị giết ngay lập tức.
Một thân ảnh của Thôi Hạo từ từ hóa thành phi tuyết màu đen rồi tiêu tán. Còn một thân ảnh khác của Thôi Hạo lại xoay người bước tới.
Răng rắc.
Một chân trực tiếp giẫm nát đầu của Giang Phàm, vốn đã đông cứng thành tinh thể băng màu đen.
"Kiếm đến từ vực sâu, trừng phạt người của Bối Thần.”
Ánh sáng đen trong mắt Thôi Hạo dần dần mờ đi.
Loại khí tức của ma kiếm địa ngục huỷ diệt thiên hạ, chém chết vạn kẻ địch ngay lập tức tiêu tán.
Hắn giẫm lên cái đầu tinh thể băng bị vỡ vụn của Giang Phàm, khóe miệng vẽ ra một độ cong giễu cợt: "Ngươi hồi phục lại lần nữa cho ta xem đi."
Ngoài chiến trường.
Mọi người đều bị sốc.
Không ai có thể ngờ được rằng Thôi Hạo, người ít được xem trọng nhất lại kết thúc trận chiến trước tiên.
Hơn nữa là theo phương thức này.
Sức mạnh của vị tân thành chủ này quả thật đáng kinh ngạc.
Rất nhiều cường giả võ đạo cũng đã thông qua các chiêu thức, phán đoán ra Thôi Hạo chính là truyền nhân của Tiểu Kiếp Kiếm Uyên, một trong ba đại thánh địa của đế quốc.
Đây là một tin tức bùng nổ.
Là một trong ba đại thánh địa của đế quốc, Tiểu Kiếp Kiếm Vực xưa nay đều nổi tiếng là thần bí.
Còn tu luyện đến cảnh giới của Thôi Hạo, ngưng tụ ra Hắc Tuyết, Lưu Ảnh Phân Quang Kiếm có thể lập tức giết chết một người có cấp bậc tông sư võ đạo như Giang Phàm, tuyệt đối không phải là kẻ vô danh.
Sáu đại truyền nhân xuất sắc nhất của Tiểu Kiếp Kiếm Uyên đương thời, Ma Đằng, Dạ Yểm, Thư Sinh, Vô Ảnh, Tuyệt Tâm, Ám Ngân, thực lực chẳng qua cũng chỉ như vậy, đúng chứ?
Thôi Hạo rốt cuộc là ai trong số họ chứ?
Sự hồi hộp trong lòng nhiều người bỗng chốc trào dâng lên.