“Vô Diện Thích Khách đoàn sao?” Đồng tử Sở Ngân lập tức co rút lại.
Phần gương mặt của người này tu luyện một bộ môn công pháp hiếm gặp, nó khiến cho da mặt ở chỗ đấy trở nên quái dị, bao gồm cả ngũ quan, trông giống như là hắn đang đeo một cái mặt nạ vậy, không có bất kỳ diện mạo đặc trưng nào.
Nhưng điều này lại không hề ảnh hưởng đến sự cảm nhận của ngũ quan. Loại công pháp này gọi là Vô Diện Vô Hình Vô Tướng Công.
Chỉ có cường giả cốt lõi trong Vô Diện Thích Khách đoàn mới có tư luyện công pháp kiểu đấy.
Vô Diện Thích Khách đoàn tung hoành ngang dọc ở Phong Ngữ hành tỉnh, sức ảnh hưởng của họ lan tỏa ra cả các tỉnh xung quanh đây, là một tổ chức thích khách khiến nhiều cường giả nghe tin đã sợ mất mật.
Không ngờ tới Vô Diện Thích Khách đoàn lại có quan hệ với Hải An Vương. Có điều Sở Ngân cũng chỉ hơi kinh ngạc trong lòng mà thôi.
Nghe thấy vậy, hắn liếc nhìn xe tù giam giữ nô bộc ở bên cạnh, trên gương mặt kia hiện lên một tia cười lạnh.
Nếu như việc này xảy ra vào lúc trước, có khi hắn sẽ thật sự kiêng kỵ đối phương.
Cơ mà bây giờ...
“Ông đờ cờ mờ em gái nhà ngươi...” Hắn trực tiếp vung một quyền ra.
“Đây là do ngươi tự tìm đường chết.” Âm thanh của xa phu mang theo sát khí, tay áo dài hất một cái.
Rầm!
Một chuỗi lông trâu màu xanh xám nhỏ li ti như cây kim bắn tới, trực tiếp
bao phủ chụp lấy mấy người Sở Ngân. Thí Thần Mang Châm.
Đây là ám khí đặc chế.
Được biết rằng ám khí này chuyên dùng để phá vỡ Huyền khí của võ đạo tông sư, tác dụng gần bằng với công kích bất ngờ.
Ngay cả Huyền khí cấp bậc tông sư cũng khó mà ngăn cản.
Một khi bị ám khí này bắn vào trong da thịt thì không có cách nào dùng Huyền khí để trừ bỏ, càng vận công thì tốc độ của những sợi lông đó càng nhanh, nó sẽ chui vào trong mạch máu sau đó thuận theo dòng chảy của máu rồi xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, cuối cùng đâm xuyên qua trái tim, khiến cho người bị ám toán đau đớn đến nỗi không chịu nổi mà chết đi.
Xa phu trước đó đã đi ra rìa cách đám người năm bước, đây chính là khoảng cách tốt nhất để thi triển Thí Thần Mang Châm.
Tu vi của hắn chính là cấp bậc tông sư, ám khí độc ác như này khi thi triển ra sẽ có uy lực càng mạnh hơn nhiều.
Trong mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn.
Xa phu dường như đã nhìn thấy sự tuyệt vọng của mấy kẻ nông thôn này rồi. Nhưng mà...
Sở Ngân biến quyền thành chưởng, cách không gian nắm một cái.
Tất cả Thí Thần Mang Châm trong nháy mắt giống như nhũ yến quy tổ, quả thật không thể tưởng tượng nổi rằng toàn bộ lông châu đều tập hợp lại trong lòng bàn tay hắn.
Con ngươi của xa phu bỗng dưng co rụt.
Kình khí trong lòng bàn tay Sở Ngân bất chợt phun ra.
Ào ào ào!
Tất cả Thí Thần Mang Châm bay ngược lại, chúng nó nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể xa phu còn đang bất ngờ không kịp đề phòng kia.
“A...”
Lúc này xa phu mới phản ứng kịp thời, hắn hét lên thất thanh, sau đó trở tay lấy ra một nam châm địa cấp được đặc chế từ trong túi bách bảo, hắn thuận theo đó ma sát trên cơ thể mình.
“Muốn loại bỏ nó ư?” Sở Ngân dũng mãnh như cuồng hổ nhào tới phía xa phu.
Hắn tung quyền ra.
Một quyền này mặc dù chiêu thức đơn giản, nhưng đặc điểm duy nhất chính là cực nhanh.
Tay trái xa phu vung kiếm lên để ngăn cản công kích đó.
Ầm!
Kiếm vỡ.
Xương cốt đứt gãy.
Nửa bên cánh tay của tên xa phu kia trực tiếp bị bạo nổ, xương cốt đứt gãy máu me thì bắn tung tóe khắp nơi.
“A...”
Hắn thét lên thảm thiết rồi nhanh chóng lùi ra sau.
Sở Ngân như hình với bóng với tên xa phu đó, lại một quyền đánh ra.
“Không...” Trên gương mặt không có ngũ quan của xa phu cũng ngưng tụ ra vẻ tuyệt vọng sợ hãi, hắn mở miệng muốn cầu xin.
Nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề.
Quyền thứ hai của Sở Ngân thẳng tay đánh cho thích khách cấp bậc tông sư kia ngay cả thi cốt cũng không còn.
Ông ta liếc nhìn nắm đấm của bản thân, trong lòng không khỏi vô cùng vui
mừng.
Thiên Mã Lưu Tích Tý.
Không chỉ vừa thô vừa cứng, mà nó còn có đủ chỗ diệu kỳ.
Phá vỡ ám khí là một phần trong đó.
Lần giao thủ này ngay lập tức treo lên đánh chết xa phu, điều này cũng liên
quan đến vị trí mà vị thích khách kia đứng gần như thế, chết cũng đáng thôi. Trận chiến đầu tiên của Thiên Mã Lưu Tinh Tý.
Hiệu quả đúng là khủng bố.
Đám người xung quanh mặt mày xám ngoét.
Hung tàn.
Hung tàn quá đi.
Hải An Vương vốn đang ung dung thoải mái, vẻ mặt tàn nhẫn để xem kịch chờ đợi xa phu bạo chết đám người Thôi Minh Quỹ, ai mà biết lại chờ được kết quả như thế này, gương mặt hắn lập tức biến sắc.
Sở Ngân ngước mắt liếc nhìn Hải An Vương.
Người kia trong lòng sợ hãi, bề ngoài thì cứng rắn nhưng bên trong yếu đuối
nói: “To gan, ngươi...”
Mũi chân Sở Ngân nhẹ nhàng đá vào chuôi kiếm bị vỡ nát trên mặt đất.
Bộp!
Một đạo bạch quang bắn tới xoẹt qua tóc mai hắn.
Dây buộc tóc lỏng lẻo, mái tóc dài màu xám trắng xõa tung ra.
Hải An Vương bị dọa cho sợ hãi hét lên một tiếng, hắn ngã từ trên ghế xuống.
Rầm!
Chính giữa cái cây to bự sau lưng hắn có một cái lỗ thủng trong suốt lớn cỡ miệng bát.
Chuôi kiếm vỡ nát kia trực tiếp bắn vào một tòa núi đá ở bên đường, khi cắm được vào trong đó thì tốc độ mới dần dần chậm lại.
“Đây chỉ là một lời cảnh cáo.”
Sở Ngân nói: “Yên ổn làm vương gia của ngươi đi, đừng có không tự lượng sức mình mà nhúng tay vào những chuyện không nên xen vào.”
Sắc mặt Hải An Vương trắng bệch, toàn thân hắn run lẩy bẩy, lớn giọng nói: “Hộ giá, hộ giá...”
Thị vệ mặc áo xám ở xung quanh vội vàng chạy qua bên này.
Động tĩnh như thế này không khỏi thu hút sự chú ý của quân đội đang duy trì trật tự kia.
“Người nào ầm ĩ?” Một vị sĩ quan của Tân Tân Vệ lớn tiếng quát lên: “Kẻ gây sự giết không tha.”