Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Một hàng ngũ Tân Tân Vệ mặc trang phục võ trang bao vây đám người Sở Ngân lại.
Trong ánh mắt của Sở Ngân lóe lên một tia tức giận.
Trước đó thuộc hạ của Hải An Vương náo loạn ầm ĩ thì những quân sĩ Tân Tân Vệ này làm như không thấy, bây giờ đám bọn họ chiếm thế thượng phong thì những quân sĩ này lại đứng ra... Chênh lệch cỡ này quá là rõ ràng rồi đấy.
“Chúng ta chỉ đang tự vệ.” Thôi Minh Quỹ nhịn không được mà lớn tiếng nói.
“Tự vệ?” Vị sĩ quan kia liếc nhìn Hải An Vương, sau đó hắn quay đầu nói: “Quấy nhiễu vương gia đại giá là phạm vào tội chết, ngoan ngoãn chịu trói đi nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí.”
Lông mày Sở Ngân cau lại, ông ta đang tính nói gì đó...
“Chuyện này không công bằng.”
“Là đám người kia gây sự trước...” Dân chúng trong thành vốn đang quỳ cầu khấn ở bên kia cũng chú ý tới động tĩnh của bên này, bây giờ mọi người thấy cảnh tượng đó liền không khỏi đồng loạt đứng dậy tụ tập qua đây.
......
......
Ầm!
Thủy Thần Vệ phun một ngụm máu lùi ra sau.
“Tần Liên Thần...” Hắn điên cuồng hét lên, trong mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Ở phía đối diện.
Tần chủ tế chân đạp hư không chậm rãi tiến về phía bên này.
Bốn đôi cánh kiếm thần thuật mở ra sau lưng nàng, ánh trăng tròn màu bạc vờn quanh thân hình thon dài uyển chuyển kia, hơn nữa còn tản phát ra vô số hào quang, tựa như thần linh giáng trần đang đi lại trong nhân gian.
Trong tay nàng cầm một thanh trường kiếm chế thức bình thường.
Tần chủ tế nhẹ nhàng vẽ một vòng cung đối với hư không, không phải ánh sáng Huyền khí kinh khủng gì bắn ra, cũng không phải chiến kỹ huyền bí nào, mà chỉ là một vòng cung vậy thôi.
Cơ thể của Thủy Thần Vệ ở phía đối diện nháy mắt bị chém bay.
Hơn nữa đây chỉ là trạng thái bình thường của trận đấu.
Từ sau khi bắt đầu trận đấu, Thủy Thần Vệ đã hoàn toàn bị Tần chủ tế áp chế.
Loại áp chế này mãi cho đến khi tính khuynh hướng của kết giới thần dụ chiến tướng được lộ ra rõ ràng, lực lượng thiên địa trong kết giới tuy nhanh chóng đồng điệu với Thủy Thần Hệ nhưng vẫn không có chút thay đổi nào.
Thủy Thần Hệ chính là cường giả cấp bậc võ đạo tông sư, hắn tung hoành ngang dọc tại Thiên Thảo hành tỉnh, chấn áp mọi nơi.
Thủy Thần Hệ đã bao giờ chịu loại uất ức như này đâu chứ?
Cho dù là mượn lực lượng của kết giới chiến trường thì vẫn bị Tần chủ tế nghiền ép gắt gao, bọn họ giống như tráng hán đánh nhau với đứa trẻ mới sinh.
“Phụt...” Thủy Thần Vệ phun ra một búng máu tươi, sự sợ hãi lộ rõ trong đôi mắt hắn.
Chiến ý đã tận.
Đây căn bản không phải là một trận đấu ngang tài ngang sức.
Hắn không nhìn thấy bất kỳ tia hy vọng nào.
Tần chủ tế ở giữa bầu trời cao chầm chậm tới gần.
Nàng tiếp tục vung kiếm lên.
Rầm!
Thủy Thần Vệ lại bị chém bay một lần nữa.
Thương thế nặng nề trong người hắn khiến cho ngay cả tốc độ phục hồi chữa trị của kết giới chiến trường cũng khó mà bù đắp theo kịp.
Máu tươi liên tục trào ra khắp nơi.
Ngay cả khi Thủy Thần Vệ nắm giữ một môn bí thuật thủy chi hóa thân, thì vẫn không thể tránh khỏi xu hướng suy vong.
“Đây chính là lực lượng của nữ ma đầu thuộc Liên Mẫn thần linh trong truyền thuyết từng dựa vào một kiếm chém thiên, lấy tư thế phàm nhân ư? Không phải nói bởi vì nàng mất đi sự yêu quý của thần linh, cho nên từng ngày sụp đổ sao? Tại sao vẫn không thể động đến được nàng thế này?”
Trong lòng Thủy Thần Vệ không khỏi nổi lên những truyền thuyết khủng bố về nữ thượng tế này.
Là người kiêu ngạo ương ngạnh cỡ nào mới dám mở miệng kêu Liên Thần?
Thủy Thần Vệ cũng được coi là một cường giả võ đạo.
Càng là cường giả thì càng tự tin, mà càng tự tin thì càng coi thường đối với những thứ được gọi là truyền thuyết.
Phần lớn mọi người đều là kẻ ngốc nghe sai đồn sai mà thôi.
Ví dụ việc liên quan đến nữ nhân trước mắt từng thiếu một bước nữa là đạp lên ngôi vị giáo hoàng, rất nhiều truyền thuyết, kỳ tích vô cùng ly kỳ mà võ đạo hoàn toàn không thể giải thích được.
Theo Thủy Thần Vệ thấy thì đây hẳn là một cuộc vận động tạo thần thất bại của Thần Điện.
Hoặc là vì để che giấu trận bạo động mười năm trước, vì thế họ đã thả ra một vài tin đồn giả mạo gây nên hiểu lầm.
Nhưng trận chiến này không chỉ khiến cho ý chí võ đạo của hắn bị tàn nhẫn hủy diện, mà càng khiến cho hắn bắt đầu ý thức được, thì ra những truyền thuyết linh tinh vụn vặn về nữ nhân này có khả năng chính là sự thật.
“Đáng chết...” Hắn tức giận gào thét.
Có điều bất kỳ phản kích gì cho dù là cấm chiêu mạnh nhất thì dưới một kiếm tùy ý của nữ nhân trước mắt này đều vô lực mỏng manh như một câu chuyện cười.
“Phù phù... ta sắp chết rồi.”
“Nhưng ngay cả khi thua ta cũng phải cống hiến chút sức lực cuối cùng cho công tử.” Ánh mắt của Thủy Thần Vệ bừng sáng.
Trong đôi mắt hắn có ánh lửa như những tín đồ tông sư cuồng nhiệt đang
thiêu đốt chính mình.
“Thủy Tần Chi Thán... Tần Liên Thần à, ngươi hãy ở lại trong chiến trường kết giới này đi.” Cả người hắn bùng nổ ra huyền quang sắc xanh biếc rực rỡ đến chói mắt.
Tất cả lực lượng trong cơ thể tàn phế kia đang điên cuồng thôi động bất kể giá nào, từ đan điền mạnh mẽ tiến vào kinh mạch Huyền khí, lại ác liệt thâm nhập vào trong máu thịt...
Đây chính là dấu hiệu của việc muốn đồng quy vô tận. Một kiếm đạo đại tông sư tự bạo đáng sợ cỡ nào chứ.