Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 721 - Chương 721: Quay Về

Chương 721: Quay về

Mọi người quan sát trận đấu dưới chân núi, cùng với các đại hành tỉnh, thế lực các nơi đang chú ý tới chiến trường này đều không khỏi chấn động vô cùng.

Cho dù là cường giả một bước tiến vào thiên nhân khi đối mặt với đồng quy vô tận kiểu trình độ này cũng phải nhẹ nhàng lùi bước?

Sau đó tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được mà nhìn thấy, Tần chủ tế chỉ hơi vung kiếm lên giống như một buổi chiều nào nhàn rỗi, người phụ nữ mắt lim dim tùy ý phẩy con ruồi đi, tính đánh chết con ruồi đó.

Vào khoảng cách hơn ba mươi mét, một kiếm này liền cắt ngang cơ thể của Thủy Thần Vệ.

Năng lượng tăng lên tới cực điểm, ngay cả nơi kết giới bộc phát ập xuống cũng bị một kiếm này dùng một loại cách thức mà tất cả mọi người đều khó lý giải được trực tiếp tiêu biến.

Thi thể của Thủy Thần Vệ bị cắt làm hai, sau đó rơi xuống mặt đất nơi chiến trường.

Hắn giống như đống bùn nhão bị cắt đứt.

Cường giả xếp thứ ba trong hàng ngũ năm thần thủy cứ thế mà bỏ mình. Biểu cảm của Tần chủ tế từ đầu đến cuối đều lạnh lùng và bình tĩnh.

Nàng còn không thèm nhìn cỗ thi thể trên đất kia, giống như vừa nãy thật sự là đập chết một con ruồi, nàng quay người bước ra khỏi kết giới chiến tướng của thần dụ.

Một kiếm được chém ra.

Rầm!

Kết giới chấn động kịch liệt, nhưng vẫn hoàn hảo như cũ.

Lông mày mảnh mai màu bạc của nàng hơi cau lại.

Kế đó, bốn đôi kiếm cánh sau lưng nàng chậm rãi thu vào bên trong cơ thể.

Trường kiếm trong tay cũng thuận tiện vứt đi.

Nàng bình tĩnh đứng im tại chỗ, dường như đang suy nghĩ gì đó, lại giống như đang chờ đợi một điều gì đấy.

......

......

“Láo toét, lui xuống.” Sĩ quan kia lớn tiếng hét lên.

Dân chúng đồng loạt chạy qua đây bao vây lại cũng khiến cho hắn sinh ra một chút áp lực tâm lý.

“Các ngươi muốn tạo phản đúng không?” Sĩ quan miệng hùm gan sứa quát hỏi đám người.

Những binh lính khác cũng trở nên vô cùng căng thẳng, bọn họ rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên trực tiếp vây quanh các dân chúng.

Cơ mà hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

Cuộc sống hơn hai mươi năm như sống ở thế ngoại đào viên đã khiến cho dân chúng quen thói hòa bình, sự chính trực và huyết tính cộng thêm võ nghệ thịnh thành, rồi còn cả mấy thời gian gần đây độ nổi tiếng của Lâm Bắc Thần và học viện Sơ Cấp Số 3 thật sự là quá thịnh vượng, là đối tượng được cả thành tung hô...

Trận thế như này căn bản không dọa được bọn họ.

“Là do các ngươi quá đáng trước.”

“Đồ chó chết kia, chạy đến địa bàn của Vân Mộng thành chúng ta là muốn tùy tiện động đến người của chúng ta ư?”

“Tạo phản sao? Ý ngươi là chúng ta vi phạm luật pháp của đế quốc đúng không?”

“Đúng đó, ngược lại là các ngươi muốn bắt người thì dựa vào luật pháp nào?”

“Phải rồi, vương gia thì giỏi lắm sao? Vương gia thì có thể tùy tiện bắt giáo viên của học viện chúng ta rồi giam vào trong lồng nô à?”

“Đế quốc không cho phép tích trữ nô bộc!” Dân chúng rầm rầm áp sát.

“Dừng lại, phía trước các ngươi chính là dải phân cách cấm đi do quân đội vẽ ra, kẻ nào vượt qua vạch này thì giết không cần bàn cãi...” Sĩ quan kia vội vàng nói.

Đám người Hải An Vương ở bên cạnh thì càng căm ghét đến nghiến răng nghiến lợi.

Hắn lại hy vọng đám dân chúng này không biết sống chết mạnh mẽ xông qua cái vạch này, vừa khéo bị quân đội chém giết tất cả.

Hải An Vương hận không thể để toàn bộ người của Vân Mộng thành đều chôn cùng với cháu đích tôn của mình.

“Mọi người lùi lại.” Sở Ngân lên tiếng khuyên can.

Cho dù pháp không trách dân nhưng lại không thể khiêu khích luật pháp của đế quốc.

Trong lúc nói chuyện lại có tiếng bước chân và âm thanh áo giáp ma sát nhau truyền đến.

Chỉ thấy tướng quân Lư Mẫn của Tân Tân Vệ mặc áo giáp hạng nặng dẫn theo thân vệ đi qua đây, vị sĩ quan kia vội vàng tiến lên bẩm báo tình hình, Lư Mẫn vừa nghe vừa nhìn về phía đám người Sở Ngân.

Sau khi nghe xong báo cáo, vẻ mặt Lư Mẫn liền trở nên âm u, hắn đi về phía mấy người Sở Ngân, đang tính mở miệng nói gì đó thì bỗng dưng một vị trinh sát tinh nhuệ thuộc Tân Tân Vệ nhanh chóng chạy đến, hắn vội vàng chạy đến bên người Lư Mẫn rồi thấp giọng bẩm báo mấy câu nữa.

“Cái gì?” Lư Mẫn biến sắc.

“Đi.” Hắn không quan tâm dây dưa với đám người Sở Ngân nữa, Lư Mẫn lập tức phân chia hai trăm tên Tân Tân Vệ tinh nhuệ bản thân thì đích thân dẫn đội, gấp gáp đi về phương hướng trong nội thành.

Xảy ra chuyện gì thế?

Ba người Sở, Phan, Lưu hai mặt liếc nhìn nhau, cả ba đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Chúng ta cũng quay về đi.” Thôi Minh Quỹ bỗng dưng lên tiếng nói.

“Quay về ư?” Sở Ngân nghi hoặc nói.

“Về học viện.” Vị thiếu niên mười bảy tuổi này đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng.

Hắn nhìn thoáng qua hình chiếu thần văn trên bầu trời kia, trông thấy cha mình bị vây trong kết giới chiến trường, sự vui vẻ kích động lúc đầu dần dần tĩnh lặng xuống, cuối cùng bắt đầu suy nghĩ những vấn đề khác.

Từ xưa đến nay hắn chịu ảnh hưởng sâu sức từ phụ thân, góc độ suy tư nhìn nhận vấn đề mặc dù không bằng hắn, nhưng so với đám người Sở Ngân thì toàn diện rõ ràng hơn rất nhiều.

“Quay về Trúc viện, dựa theo việc mà trước đó Lâm Bắc Thần giao phó, đóng chặt cửa của Trúc viện chờ đến khi công điện nghiệm thần hoàn toàn kết thúc... cứ thế đi, càng nhanh càng tốt.”

Thôi Minh Quỹ quyết đoán nhanh chóng, đầu óc tỉnh táo trước nay chưa từng có.

Hắn lập tức không chút do dự xoay người rời đi.

Đám người Sở Ngân có hơi do dự quay đều liếc nhìn trận đấu trong kết giới của các đại chiến tướng thần dụ trên bầu trời cao, bọn hắn đều biết rằng kể cả khi bọn họ ở lại đây thì cũng không có chút lợi ích nào đối với thế cục sau này.

Bọn họ thừa nhận mặc dù thực lực của cả ba đều có bước nhảy vọt gần như bùng nổ, gần như đã hóa kén thành, nhưng nguy cơ lần này bọn họ không hề có bất kỳ năng lực nào để gia nhập chiến đấu.

Lần này bọn họ chỉ có thể làm một kẻ đứng ngoài theo dõi mà thôi.

Mà đối với kẻ đứng xem mà nói thì việc quan trọng nhất chính là bảo vệ bản thân mình.

Mấy người cuối cùng cũng đi theo Thôi Minh Quỹ, sau khi cảm ơn dân chúng xung quanh thì cả đám vội vàng rời khỏi.

Vẻ mặt của Hải An Vương và vị sĩ quan trước lóe lên sự âm trầm, nhưng cuối cùng bọn họ cũng không dám ngăn cản nữa, ánh mắt mở to nhìn đám người Sở Ngân rời đi.

Bình Luận (0)
Comment