Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 723 - Chương 723: Chết Đi Sống Lại?

Chương 723: Chết đi sống lại?

Lâm Bắc Thần cảm nhận rằng không thể kéo dài thêm nữa, hắn lập tức đưa ra quyết định tải xuống Tử Điện Thần Kiếm từ trong Baidu Netdisk.

Trường kiếm kêu ông ông.

Hỏa diễm ngân sắc điên cuồng rót vào Tử Điện Thần Kiếm.

Thanh Thần Kiếm cấp bậc linh khí này vốn thuộc về Chu Bích Thạch, sau khi được sư nương vớt ra từ trong biển liền ban tặng cho hắn, nó có thể thừa nhận được lực lượng tinh thần nhỏ nhoi màu bạc kia.

Đây cũng là binh khí duy nhất có thể thừa nhận lực lượng đốm lửa Tinh Thần của Lâm Bắc Thần cho đến ngày nay.

Ban đầu thân kiếm là màu tím hiện tại dưới sự tưới rót của hỏa ngân đã hiện lên ánh sáng hai màu gồm tím và bạc, phù văn cổ lão trên thân kiếm được tái hiện lại, thanh kiếm hoàn toàn bị thôi động.

Kiếm quang không rời cơ thể nhưng lại có tầng tầng kiếm khí, xếp ra thành các lớp khí lãng, thần dị vô cùng!

Đây chính là cấm chiêu Đại Long Diễm Chi Kiếm.

Lâm Bắc Thần tốc chiến tốc thắng, vì vậy cũng không che giấu kiếm kỹ nữa.

Huống chi trước đó hắn tham gia thi đấu giao lưu sơ cấp giữa thiên kiêu với nhau cấp tỉnh vẫn luôn thi triển ra bảy tám phần kiếm kỹ, bây giờ có thi triển Đại Long Viêm Chi Kiếm thì sau đó cũng có thể che giấu việc trong quá khứ.

Cần phải nhanh chóng giải quyết đối thủ để quay về trong Thần Điện, bằng không năm đại kết giới chiến trường khác nhỡ đâu có phe mình bại trận, lộ ra một cường giả bên kia, giết tới Thần Điện thì dựa vào thực lực của Tiêu Bính Cam là khó mà chống đỡ, vậy đó chính là một trận đại nạn rồi.

Đến lúc đó cũng không thể bàn giao cho Tần chủ tế.

Một kiếm vung ra.

Kiếm quang bạc tím kèm theo tiếng vang của long ngâm.

Uy lực của Đại Long Diễm Chi Kiếm mạnh mẽ khỏi cần nghi ngờ. Tiếng long ngâm che lấp bầu trời, kiếm ấn như long hổ.

Biển sấm sét màu xanh bát ngát kia giống như gặp phải thủy thần bị chia cắt, trong chớp mắt nó đã bị tách ra thành một khe hở thật lớn.

Lâm Bắc Thần vung kiếm tiến công.

Phập!

Kiếm quang lóe lên.

Một cánh tay của Chu Bích Thạch lập tức bị chém đứt.

“Ngươi... đồ súc sinh kia vậy mà giao thanh kiếm này cho ngươi ư?” Sau khi trải qua sự kinh ngạc, Chu Bích Thạch lại khó nén được mừng rỡ như điên.

Ông ta kinh ngạc chính là uy năng phát ra của thanh thần kiếm nằm trong tay người này hoàn tàn không bằng được uy lực nhiều năm dung hợp uẩn dưỡng của bản thân mình.

Mà vui mừng là vì...

“Ha ha ha, đồ ngu, ngươi đang tự đào mộ để chôn đấy, dùng kiếm của ta muốn giết ta ư? Ha ha, loại thần kiếm này đâu phải là thứ mà ngươi muốn dùng là dùng được đâu... Tử Điện Thần Kiếm, còn không mau trở về?” Chu Bích Thạch ngẩng đầu cười vang.

Tay trái ông ta làm ra một kiếm ấn kỳ lạ.

Huyền quang sắc tím mỏng manh lóe lên trong lòng bàn tay hắn.

Trong Tử Điện Thần Kiếm ẩn chứa tam giác ấn ký của ông ta, điều này khiến ông ta có thể cướp lại nó trong chớp mắt.

Linh tính của linh khí đâu phải là thứ để người khác tự tiện sử dụng được.

Nhưng mà khi ông ta vô cùng tự tin chờ đợi Tử Điện Thần Kiếm bị cưỡng ép triệu hoán đến bên mình thì chỉ thấy kiếm trước mặt chợt lóe lên, sau đó mọi thứ trong tầm mắt hắn đều bắt đầu xoay tròn vùn vụt.

“Đây là...”

Trong giây phút kinh ngạc khiến cho Chu Bích Thạch bỗng dưng phản ứng

lại.

Đầu của ông ta đã bị chém đứt rồi.

Trời đất quay cuồng, ông ta nhìn thấy cơ thể của mình ngã xuống mặt đất phía dưới.

Tại sao Tử Điện Thần Kiếm lại không chịu sự khống chết của ấn quyết mà thu hồi chứ?

Chẳng lẽ người này thật sự đã luyện hóa tất cả cấm chế trong kiếm sao? Mấy dấu chấm hỏi khó giải thích xuất hiện trong đầu hắn.

Khóe miệng của Chu Bích Thạch lấp ló một vẻ tức giận.

Dùng kiếm của ta để giết ta ư?

Đừng hòng!

Hai mắt ông ta nhắm lại.

Một cỗ lực lượng tà dị ẩn giấu trong biển lôi đã bị thôi động.

Cỗ thi thể vốn tan rã, cánh tay bị chém đứt, cái đầu bị chém bay...

Tứ chi vốn đã lìa cơ thể vậy mà như có một sợi tơ vô hình kéo móc lại, nó nhanh chóng tập hợp với nhau.

Sự việc không thể tưởng tượng được xảy ra rồi.

Cơ thể đã bị chém lìa giống như búp bê vải rách chắp vá kêu lên một tiếng, nó

bắt đầu khâu vá chắp lại một chỗ.

“Người từ cõi chết trở về chính là kẻ bất tử.” Chu Bích Thạch ngưng tự đứng ở hư không nơi xa xôi, giọng nói của ông ta càng thêm quái dị.

Giống như cái ống bễ ẩm ướt.

“Ôi đờ cờ mờ nó chứ...” Tròng mắt của Lâm Bắc Thần tý thì rớt cả ra ngoài. Như thế này rồi mà còn có thể sống lại? Cái này có tính là sống lại không? Tia sáng lóe lên trong đầu hắn.

Cuối cùng Lâm Bắc Thần cũng hiểu được, tại sao ngày đó rõ ràng Chu Bích Thạch đã bị sư phụ đánh cho tàn phế rơi vào trong đại dương, bây giờ lại có thể sống sót trở về.

Cuối cùng hắn cũng hiểu gia cảm giác chắp vá khi trước đó nhìn thấy Chu Bích Thạch là từ đâu rồi.

Robot? Pháp sư tử linh ư?

Rửa sạch ba năm qua, chắp vá lại ba năm? Trâu bò!

“Ngươi rất thần bí, cũng rất cường đại.” Chu Bích Thạch khuôn mặt dữ tợn cười lạnh nói: “Nhưng trận chiến hôm nay đã định trước là chết không có chỗ chôn rồi, dù có được thần kiếm thì cũng khó có thể trở về. Đến đây, từ từ cảm nhận sự tuyệt vọng, thưởng thức mùi vị của cái chết đi.”

Ông ta lại ngưng tụ ra lôi điên chi kiếm, bắt đầu thôi động sấm sét ion màu xanh xám tràn ngập bầu trời.

Gặp được đối thủ kiểu bất tử như này đúng là khiến người ta tuyệt vọng.

Nhưng trong giây phút vung kiếm lên thì cơ thể Chu Bích Thạch bỗng dưng khựng lại.

“Ta...” Trên mặt Chu Bích Thạch lộ ra thần sắc hoảng hốt.

Sau đó chỉ thấy trong lỗ mũi của ông ta lấp lánh một tia ngân quang yếu ớt.

Tiếp theo hỏa diễm ngân sắc bùng nổ ra từ trong cơ thể ông ta.

Cả người Chu Bích Thạch tự nhiên cháy rụi.

Khắp cơ thể ông ta đều trào ra ánh lửa màu bạc.

Âm thanh cơ thể bị cháy xèo xèo như nướng thịt ôi, cùng với mùi vị vô cùng thanh tưởi bắt đầu bốc lên.

Bình Luận (0)
Comment