“Giết người rồi.”
“Con trai, con trai của ta...”
“Sao lại giết người...”
“Đồ cướp, các ngươi thế này mà là quân nhân ư.”
Sau khi trải qua chấn động cực lớn, dân chúng lại rơi vào sự phẫn nộ vô cùng, đám người như thủy chiều đôi mắt đỏ au xông về phía trước, tình huống lập tức trở nên mất khống chết.”
“Không đúng, không đúng, có âm mưu.” Cha con Triệu Trác Ngôn lẫn trong đám người, trong lòng bọn họ không khỏi sinh ra nỗi sợ hãi.
Một vài người tâm tư linh hoạt cũng cảm giác được khí tức nguy hiểm đang tràn ngập trong không khí.
“Phụ thân, nhanh, lùi lại...” Triệu Vũ Dương kéo tay phụ thân mình cố gắng lùi ra sau.
Mà ngay lập tức, chỉ nghe thấy vị sĩ quan kia cười lạnh một tiếng rồi nói: “Tự tiện xông khỏi vạch cấm quân đội... giết không tha, bắn!”
Bộp bộp bộp!
Mũi tên xé rách hư không.
“A...”
“Lùi lại... A...”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Những người dân xông đến đầu tiên không kịp tránh khỏi đều bị trúng tên, bọn họ thét lên rồi ngã trong vũng máu.
“Tiếp tục phóng tên.” Sĩ quan kia vẻ mặt lạnh lùng, biểu cảm tàn nhẫn lần nữa phất tay.
Rào rào rào!
Mũi tên như rừng rậm bắn về phía đám bình dân.
Tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Giết chết dân chúng ư?
Đây chính là việc mà luật pháp đế quốc nghiêm cấm.
Vị sĩ quan này của Tân Tân lĩnh sao hắn dám làm ra việc như thế chứ?
......
......
Bước chân của Hải An Vương rất nhanh.
Trên gương mặt ông ta là sự chờ mong và phấn khích.
Vốn tưởng rằng là tai họa ngập đầu ai mà biết được bỗng dưng thay đổi.
“Nhanh, chúng ta chỉ còn thời gian một nén nhanh nữa, xông lên núi đi, thiêu hủy Vân Mộng thần điện, tất cả tài sản báu vật trong đó đều thuộc về các ngươi, bản vương chỉ cần những tế tư kia là được, ha ha ha.” Ông ta cười lớn nói.
Mà những võ giả sau lưng ông ta vừa nghe vậy liền đỏ cả mắt.
Thần điện một phương cho dù nghèo khó đi chăng nữa cũng có tài phú tích kỹ, các loại tài nguyên tu luyện so với phú hộ bình thường còn nhiều hơn hẳn, hơn nữa nghe nói Vân Mộng thần điện còn có các loại bí bảo...
“Giết!”
“Làm việc vì Vệ công tử.”
“Ha ha, thiêu diệt một tòa thần điện là việc ta khao khát bấy lâu nay.”
“Hải An Vương, ngươi có chút tham lam nha, những tế tư đó ai ai cũng trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc, trẻ tuổi xinh đẹp, bắt ra được là đủ để bán giá lớn, sao ngươi có thể một mình độc chiếm chứ, tốt xấu gì cũng chia cho chúng ta một ít.”
“Xông lên.” Một đám chó sói với sát khí hừng hực xông vào nơi ở của thần thánh.
Đại nạn sắp ập xuống rồi.
Tại thế giới nào đó.
Thần điện đã lung lay sắp đổ.
Trận pháp phù văn trên mặt diện ảm đạm giống như tia hoàng hôn cuối cùng còn sót lại trước khi mặt trời lặn, dường như chỉ trong chớp mắt sẽ biến mất gọn gàng.
Công kích của chiến sĩ quyến tộc Vũ Thần Hệ vẫn đang tiếp tục.
Bọn họ chuẩn bị dùng cách thức cứng rắn mài mòn để làm rớt trận văn của
Thần Điện.
Đây là một biện pháp ngu xuẩn với hiệu quả cực thấp, nhưng chắc chắn là
biện pháp an toàn nhất.
Nói thật thì chiến sĩ quyến tộc của Vũ Thần Hệ cũng bị nữ nhân ở trong điện kia làm cho sợ hãi.
Kiếm Tuyết Vô Danh ngồi trong đại điện.
Nàng yên tĩnh dựa vào ghế sofa, nét mặt thản nhiên. Phần lớn vết thương trên người nàng đã khép lại.
Ngoại trừ ba vết thương do mũi tên thì những mũi tên còn lại trong cơ thể nàng đang không ngừng phóng thích ra dị lực làm cho vết thương hoàn toàn không thể nào khép lại, hơn nữa liên tục hủ hóa.
Cho dù vận chuyển thần lực để chữa trị cũng không làm được.
“Thời gian còn lại không đến một chén chà nữa, chỉ sợ thần thảo đáp ứng với đệ đệ đáng ghét kia sẽ không tới được.” Trên gương mặt của Kiếm Tuyết Vô Danh mang theo ý cười tĩnh lặng.
Khi nàng yên tĩnh lại thì cả người tản phát ra một loại khí chất an tĩnh không giống so với thường ngày, vẻ mỹ lệ giống như một người đẹp được chạm khắc hoàn mỹ không tỳ vết, cao quý mà xuất trần.
Tiến công của quyến tộc Vũ Thần Hệ như sấm vang, liên tục công kích vào thần điện này.
Mà Kiếm Tuyết Vô Danh lại đang răn dạy chó mèo. Mèo trong ngực, chó bên người.
“Không ngờ lúc ta còn trẻ đã có mèo chó song toàn, đúng là kẻ chiến thắng nhân sinh.” Kiếm Tuyết Vô Danh hài lòng cảm khái nói.
Con mèo cụp đuôi màu cam thoải mái đứng trong lòng nữ thần này, hai chân trước có nó dẫm lên cái đồi tuyết trắng mịn cao chót vót của nàng, lần lượt dẫm từng cái trông có vẻ cực kỳ có tiết tấu.
Những người nuôi mèo đều biết rằng mèo biết dẫm sữa, mà con chó chân ngắn thì lại dựa vào hai đùa của nữ thần, ngoe nguẩy cái đuôi.
Chỉ có con chim lông bạc là bay tới bay lui trong đại điện, dường như nó có chút gấp gáp.
Thời gian trôi qua.
Biểu cảm của Kiếm Tuyết Vô Danh từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Thời gian cuối cùng đã đến...” Nàng liếc nhìn hệ thống siêu dẫn mini kỳ lân đời thứ tám trong tay.
Đệ đệ đáng ghét kia không hề gửi tin nhắn nữa. Nàng cũng không muốn đi hỏi.
Thần lực trong cơ thể tích lũy như nước nhỏ giọt, cuối cùng cũng nhanh chóng ngưng tụ đến trình độ có thể thôi động một lần.
“Lần cuối cùng ra tay...”
Nụ cười của nàng rất ngọt ngào rất yên bình: “Đệ đệ xấu xa kia, hy vọng ngươi
còn có thể kiên trì được, ta trả hết những món nợ cho ngươi đấy.” Kiếm Tuyết Vô Danh chậm rãi ngồi dậy.
Động tác này động đến miệng vết thương khiến cho nàng đau đến nghiến răng.
Nàng lấy xuống một cái quả phù thần màu vàng hạnh từ trên ghế sofa, lúc nàng đang tính rót thần lực vào để mở ra thì hệ tống siêu dẫn mini kỳ lân đời thứ tám bỗng dưng ông ông chấn động.
“Đệ đệ đáng ghét gửi tin nhắn đến sao?” Kiếm Tuyết Vô Danh nâng cổ tay lên, vừa nhìn trên màn hình thì biểu cảm của nàng nhanh chóng đông cứng lại.
Tin nhắn biểu thị trên hệ thống siêu dẫn là lời nhắc nhở có xác nhận lập tức nhận hàng hóa không.
Lẽ nào là...