Trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra làm cho các dân chúng đang quan sát trận chiến phát ra từng đợt hoan hô.
Dân chúng của Vân Mộng thành cảm thấy lời cầu nguyện thành kính của bản thân đã phát huy tác dụng.
Mọi chuyện đều phát triển theo hướng có lợi cho Vân Mộng thần điện.
Võ giả đến từ các nơi cũng phải kinh ngạc về sự cường đại của Vân Mộng thần điện.
Cuộc chiến công điện nghiệm thần này là cuộc chiến sinh tử tụ tập đại tông sư với quy mô lớn trong gần mười năm qua tại đế quốc.
Nội tình của Vệ thì là khỏi phải nghi ngờ, thế nhưng bọn họ vẫn bị nghiền áp.
Ngoại trừ trong kết giới chiến trường thần dụ số 3 ra thì mọi thứ vẫn đang tiếp diễn.
Năm đại chiến trường khác đều kết thúc bằng việc cao thủ của Vệ thị bại trận.
Mà ở chiến trường số 3 kia, cường giả thần bí bên Vệ thị cũng không chiếm được thế thượng phong, chỉ là đấu ngang tay với Dạ Vị Ương, khiến mọi người kinh ngạc chính là mỹ thiếu nữ bước ra từ Vân Mộng thần điện, thực lực bùng nổ mạnh mẽ của nàng đúng là làm cho người nghe phải rùng mình.
Từng bức hình chiếu thần lực dần dần bị dập tắt. Trận đấu kết thúc, màn hình biểu thị tắt ngúm.
Hình ảnh sau đó mọi người vẫn chưa được nhìn thấy. Cũng không được tiết lộ ra.
Cho nên sự phát triển của thế cục rơi vào trong mắt đám dân chúng đương nhiên là xu thế chiến thắng.
“Kết thúc rồi.”
“Thắng rồi, thần điện của chúng ta chiến thắng...”
“Ta biết ngay mà, Kiếm Chi Chủ Quân bệ hạ sẽ không vứt bỏ Vân Mộng thần điện đâu.”
“Tốt quá.”
“Thần quyến giả Lâm Bắc Thần của chúng ta còn chưa ra tay mà kết cục đã định, ha ha ha.”
Tiếng hoan hô của dân chúng như đại dương đang gào thét.
Ầm ầm!
Giữa không trung vang lên từng tiếng sét trầm thấp.
Mây đen cuồn cuộn giống như biển cả tối đen treo trên bầu trời cao, nó đang không ngừng tập hợp lại đây.
Kèm theo âm thanh của tiếng sấm đó chính là từng tia lớp như ẩn như hiện trong tầng mây đen.
“Không phải chứ, lại sắp mưa rồi ư?”
“Năm nay sao thế nhỉ? Lẽ nào là Thần Long giận dữ?”
“Lại mưa rồi, Vân Mộng thành sắp biến thành Vân Mộng Trạch.” Tiếng hoan hô của đám người dần dần lặng xuống, cả đám đồng loạt ngơ ngác ngẩng lên nhìn bầu trời cao.
Tất cả mọi thứ đều cho thấy rằng sắp có một trận mưa to gió lớn trút xuống.
“Chúng ta chờ tiếp đi, phải chờ cho đến khi công bố thắng lợi cuối cùng.” “Đúng vậy, dính chút mưa thì có là gì chứ, đợi tiếp đi.”
“Tần chủ tế của chúng ta chắc là đã rời khỏi kết giới nhỉ.”
“Mọi người cùng cầu khấn cho Tần chủ tế, để thần nghe được âm thanh của chúng ta đi.” Vô số quan viên, phú hộ trong thành, giờ đây đều đứng hết cả lên.
Đám thương nhiên Triệu Trác Ngôn cũng đồng loạt hiện thân, đứng trong các dân chúng cùng nhau cầu phúc cho Vân Mộng thần điện.
Trước đó bọn họ còn có rất nhiều nghe ngại, có điều vào giây phút này, thắng lợi của Vân Mộng thần điện ở ngay trước mắt làm cho những thương nhân sinh trưởng ở Vân Mộng thành cho dù trong lòng còn có vài điều nghi ngờ thì cũng kiên quyết ra trận, quyết định bày tỏ lập trường của bản thân.
Trái ngược với bên này thì chính là đám người Hải An Vương.
Bọn họ hy vọng nhìn thấy cảnh tượng bên kia bị nghiền ép, đúng là cũng nhìn thấy cảnh tượng nghiền ép thật, chỉ tiếc là kẻ bị nghiền ép lại không phải bên kẻ thù.
Trong lòng Hải An Vương tuôn trào sự giận dữ.
Một khi Vân Mộng thành giành được thắng lợi thì bản thân có kết cục gì ông ta đều biết rõ.
Lúc này đây, một vị thị vệ mặc áo xám ghé vào bên tai ông ta thấp giọng nói mấy câu.
Gương mặt Hải An Vương lập tức lộ vẻ vô cùng bất ngờ.
“Người đâu.” Ông ta phản ứng lại, khóe môi hàm chứa nụ cười, quát lớn: “Theo ta lên núi, tạ lỗi với chư vị tế tư của Vân Mộng thần điện.”
Ông ta dẫn theo mười mấy vị hộ vệ đi về phía con đường núi.
“Chúng ta cũng đi tạ tội đi.”
“Đi bái kiến tế tư.”
Trong các võ giả quan sát xung quanh có gần trăm người vậy mà đồng loạt hét lên, dáng vẻ cực kỳ ăn năn mang theo binh khí đi tới trên núi.
Mà những bộ đội Tân Tân lĩnh duy trì trật tự hàng ngũ nhìn thấy những người này qua đây dưới sự ra hiệu của vị sĩ quan trẻ tuổi kia liền mở một con đường cho đám người Hải An Vương đi qua, dọc theo đường núi nhanh chóng đi về hướng Vân Mộng thần điện.
“Có thể lên núi sao?” Mấy người Triệu Trác Ngôn thấy vậy trong lòng cũng vui mừng.
Đại thắng của Vân Mộng thần điện ở ngay trước mắt bây giờ lên núi vừa khéo lộ mặt trước đám người tế tư kia.
“Chúng ta cũng đi.”
“Đến trước tượng thần của Kiếm Chi Chủ Quân cầu khấn tạ ơn.”
“Ha ha, đúng, chúng ta đều đi cả đi, đây là một việc lớn mà.” Đám dân chúng cũng sôi nổi hẳn lên.
Lo lắng đề phòng hơn mười này giờ đây cuối cùng cũng có thể an tâm rồi.
Đám người đổ xô về con đường núi.
Nhưng mà...
“Đứng lại.” Bộ đội Tân Tân lĩnh bảo vệ ngọn núi ngăn cản đường đi của đám dân chúng.
“Người nào vượt qua vạch cấm liền giết.” Vị sĩ quân thủ lĩnh kia nét mặt lạnh lùng, trong ánh mắt còn mang theo sát khí, trường kiếm ra khỏi vỏ chỉ vào đám người, không cho phép nghi ngờ nói: “Cấm lệnh vẫn chưa được loại bỏ, vậy nên các ngươi không thể lên núi.” Đám dân chúng vô cùng kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Dựa vào đâu chứ?”
“Đúng đó, đám người Hải An Vương cũng lên núi cả rồi.” Dân chúng cảm thấy phẫn nộ và hoang mang.
Tình cảnh trở nên phấn khích.
Sĩ quan kia lạnh lùng nói: “Bản tướng không có nghĩa vụ giải thích với các
ngươi.”
“Chuyện này không công bằng.” Một thiếu niên mặc đồng phục của học viện Sơ Cấp quốc lập Hoàng Gia gương mặt mang theo sự tức giận nói: “Vân Mộng thần điện là thần điện của người Vân Mộng chúng ta, dựa vào đâu mà chúng ta không thể lên đó, mà bọn họ lại có thể lên chứ...”
Thiếu niên đó còn chưa dứt lời.
Xoạt!
Một đạo kiếm quang lóe lên.
Trên gương mặt của thiếu niên học viên kia hiện sợ thần khắc không dám tin tưởng.
Hắn liếc nhìn trường kiếm cắm trước ngực bản thân rồi nói: “Ngươi, ngươi...” Sĩ quan kia lạnh lùng rút trường kiếm ra, một phát đá ngã học viên thiếu niên kia, kế đó lại bổ thêm nhát nữa.
Thiếu niên nằm trong vũng máu, không còn chút hơi thở nào.