Trạm xe ngựa.
Giang Tự Lưu nước mắt tràn mi.
“Đại ca...” Hắn liếc nhìn hình ảnh Chu Bích Thạch bị lửa thiêu cháy cả người rồi chết đi.
Bây giờ hắn cũng cảm ứng được ràng buộc linh hồn mà lúc ban đầu lập lời thề vào giây phút này bỗng dưng được cởi bỏ xiềng xích, nó đã hoàn toàn biến mất.
Giang Tự Lưu còn chưa rõ đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, thì hắn giống như con rối cuối cùng cũng có được tự do.
Từ khi trở thành một trong tứ đại kiếm nô, người chăm sóc hắn nhất chính là Chu Bích Thạch.
Rất nhiều việc hắn không bằng lòng đi làm đều được Chu Bích Thạch làm thay hắn.
Rất nhiều mệnh lệnh hắn không muốn chấp hành thì Chu Bích Thạch đều thay hắn kết thúc.
Đối với hắn mà nói thì Chu Bích Thạch vừa là thầy, vừa là cha, vừa là bạn bè.
Một người rất quan trọng trong sinh mạnh như thế vào lúc hắn kết thúc mạng sống lại liều mạng đánh đổi linh hồn bị mai diệt, vì hắn mà giải trừ xiềng xích nơi linh hồn.
Hắn từng hỏi Chu Bích Thạch rằng, tại sao lại giúp đỡ hắn như thế. Câu trả lời của Chu Bích Thạch rất đơn giản...
“Ta nhìn thấy bóng dáng của bản thân ở trên người ngươi.” Thời gian mãi mãi không thể quay lại.
Cho dù là võ đạo đại tông sư, hay là bách tính bình dân, chỉ cần già đi thì đều rất dễ hoài niệm chuyện xưa, Chu Bích Thạch từ một nhân vật nhỏ bé tranh giành thành đại tông sư, đã đa qua rất nhiều con đường lầm lỗi, cũng bỏ lỡ rất nhiều người.
Có lẽ ông ta đối xử tốt với Giang Tự Lưu chỉ là vì muốn bù đắp những chỗ bị thiệt thòi của bản thân mà thôi.
Nhưng đối với Giang Tự Lưu mà nói, thì đó lại là một loại ấm áp không thể dùng từ ngữ hình dung được.
Giang Tự Lưu vừa rơi nước mắt vừa liếc nhìn.
Mãi cho đến khi trông thấy trên hình chiếu thần lực giữa không trung, thân hình của Chu Bích Thạch bị ngọn lửa màu bạc thôn phệ hoàn toàn biến mất khỏi trời đất nơi đây.
“Mối thù này ta nhất định phải báo.” Hắn nhìn chằm chằm người trùm mặt nạ đỏ mang theo ngân diễm kia, khắc sâu cảnh tượng này vào trong đầu.
Giang Tự Lưu biết người này là bằng hữu của Lâm Bắc Thần, nhưng là đáng tiếc, bạn của bạn lại phải trở thành kẻ thù.
Hắn ngồi giữa trạm xe, bình tĩnh nghĩ ngợi một lúc sau đó quay người rời khỏi.
Rời khỏi nơi này.
Rời khỏi Vân Mộng thành.
Hắn muốn giết chết nam tử đại tông sư trùm mặt kia, cho nên hắn không thể tạo ra cánh tay kim loại mà Lâm Bắc Thần muốn.
Về phần một vạn kim tệ đã giao dịch kia...
Coi như là tiền bồi thường cho việc vào trận đấu sinh tử trên lôi đài Lâm Bắc Thần giữ một mạng cho hắn, còn cả Lâm Bắc Thần đã cứu hắn trên Tiểu Tây sơn.
Mặc dù dùng kim tệ trả nợ tình cảm, nhưng đối với kẻ có của trong nhà như Lâm Bắc Thần thì hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
“Lần sau gặp lại cũng không biết là kẻ thù hay là bè bạn đây...”
Bên ngoài Vân Mộng thành, Giang Tự Lưu quay đầu nhìn về phương hướng núi Thần Điện.
Ngọn núi vẫn còn đó.
“Hy vọng ngươi có thể chiến thắng.” Hắn thở phào một hơi, cuối cùng xoay
người rời khỏi.
Thân ảnh của Giang Tự Lưu dần dần biến mất giữa làn hơi nước xa xăm.
Chuyến đi đến Vân Mộng thành khiến hắn mất đi tất cả, nhưng lại có được tự do.
......
......
Tại kết giới chiến trường số 4.
Rầm!
Thân hình của Hỏa Thần Vệ nổ tung trong hư không. Cuộc chiến đã hạ màn.
Thời gian của trận đấu này kéo dài hơi lâu, cơ mà cuối cùng cũng dựa vào cường giả thần bí trợ lực của Vân Mộng thần điện mà giành được thắng lợi để kết thúc.
......
Kết giới chiến trường Thần Dụ số 1.
Đinh Tam Thạch đứng trên mặt đất liếc nhìn màn sáng kết giới, trên gương mặt ông ta xuất hiện vẻ nghi ngờ và tức giận.
Sau lưng là cỗ thi thể của đối thủ. Trận đấu đã kết thúc.
Cấm chiêu quyết đấu, tứ kiếm của Đinh Tam Thạch càng tăng thêm phần thắng.
Cơ mà ông ta bị đối thủ làm cho bị thương, trên người rất nhiều vết thương máu chảy đầm đìa.
Đặc biệt là vết thương bên cánh tay trái, sâu chừng cỡ một ngón tay gần như xé rách cả người hắn ra.
“Vậy mà gian lận trong kết giới chiến trường này lại là chỉ có thể vào chứ không thể ra... “ Đinh Tam Thạch hít sâu một hơi, nhìn về phía bầu trời cao.
Bởi vì kết giới chiến trường mà không thể nhìn thấy Liên Sơn tiên sinh trong tay cầm Thần Dụ, có điều hắn biết giờ đây đối phương chắc chắn đang từ trên cao nhìn xuống.
“Việc này đã vi phạm quy tắc về công điện nghiệm thần, Liên Sơn, mau mở kết giới ra.” Đinh Tam Thạch tức giận hét lên.
......
Thế giới hiện thực.
Giữa không trung.
Trên gương mặt của Liên Sơn tiên sinh hiện lên một tia hối hận.
Sáu đại chiến trường thì Vân Mộng thần điện giành được năm trận thắng khiến người ta bất ngờ.
Chỉ có trong Dạ Vị Ương ở trong kết giới Thần Dụ số 3 là vẫn đang tiếp tục chiến đấu, chưa phân được thắng bại ra sao.
Chuyện này đối với lực lượng Vệ thị nhất hệ thì không khác gì một vụ tổn thất nặng nề không thể tiếp nhận.
Nhưng còn may, mọi việc đều nằm trong sự khống chế.