Nghe thấy lời này của phụ thân, toàn thân người con thứ tư trở nên ngây ngốc.
Đây có coi như là đánh một trận rồi cho trái táo ngọt không vậy? Đâu chỉ là trái táo ngọt thôi đâu, mà là một tòa núi đường thì có.
“Từ nay về sau tên của ngươi sẽ là Niếp Mặc Ngôn.” Niếp Viêm không hề quay đầu, ông ta dùng tông giọng nhẹ nhàng nói.
Trong mắt ba người con khác lộ ra nét ngưỡng mộ.
Bọn hắn còn chưa có tên của bản thân đâu đấy.
Cái tên này...
Trên trái người con thứ tư lặng lẽ rủ xuống một hàng sọc đen.
“Vâng, ta đạ phụ thân ban tên.” Niếp Mặc Ngôn vội vàng quỳ xuống tạ ân. Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ lại truyền đến âm thanh náo nhiệt.
“Ấy? Các ngươi đến đó xem đi.” Niếp Viêm vô cùng kinh ngạc, ông ta nói với bốn đứa con.
Bốn nhi tử kia cùng nhau đi qua đó, nhìn về phía cửa của học viện Sơ Cấp Số 3.
Chỉ thấy một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi cùng với ba nam tử trung niên mặc quần áo như là giáo viên của học viện Số 3, bọn họ từ bên ngoài xông vào đang tranh chấp với quân đội của Tân Tân Vệ ở cổng trường.
Mới chỉ nói được vài câu đã xảy ra một trận xung đột.
Lần này chịu thiệt là bên quân đội.
Thực lực của ba nam tử trung niên đó nằm ngoài dự đoán của quân đội, vậy mà lại không có ai ngăn cản được, bọn họ ra tay cứu những giáo viên và học viên bị trói kia.
Đặc biệt là nam tử trong niên với đôi mày rậm trong ba người đó, gương mặt hắn giận dữ ra tay ác liệt, song quyền cứng cáp bẻ gãy binh khí, trong nháy mắt đã khiến vô số binh đao vỡ nát.
Ngay cả tướng lĩnh Liễu Tam Nguyên cấp tiểu đoàn dẫn đội có tu vi đại võ sư đỉnh phong kia cũng bị một quyền của người này đánh gãy song kiếm, bay ngược ra ngoài mười mấy mét, toàn thân toàn là máu, đứng cũng không đứng dậy nổi...
“Đồ chó chết, mấy đồ tiện dân của học viện Sơ Cấp Số 3 muốn tạo phản hay gì?” Người con thứ sáu vừa tức giận vừa kinh ngạc nói.
“Phụ thân, để ta đi thu thập mấy đồ tiện dân này.” Người con thứ bảy chủ động xin chỉ thị.
Ai mà biết Niếp Viêm lại lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không cần, chỉ xem thôi là được rồi.”
“Hả? Xem thôi?” Mấy người con trai đều có chút bất ngờ.
Phụ thân nổi tiếng là người bao che khuyết điểm, trước giờ đều không phải là người có tính tình tốt.
Bây giờ lại để yên cho mấy giáo viên nhỏ nhoi này gây sự ư? Niếp Viêm nói: “Lão tứ, ngươi nói đi.”
Niếp Mặc Ngôn suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Con trai quan sát thấy ba giáo viên trung niên đó thực lực rất mạnh, chiến lực thuộc cấp bậc tông sư, binh lực của chúng ta ở trong thành không đủ sức để đối phó với bọn họ... nếu vây công chính diện sẽ tổn thất nặng nề.”
Niếp Viêm gật đầu, ông ta tương đối hài lòng với câu hỏi này: “Tính tình đối với cường giả mà nói thì là phong thái, đối với kẻ yếu mà nói thì là dám chết...”
Niếp Viêm đang nói bỗng dưng ngừng lại.
Dưới lầu có một thân ảnh vội vàng chạy lên đi, hắn quỳ gối xuống bẩm báo: “Khởi bẩm đại nhân, ở Tiểu Tây sơn xảy ra một vài sự cố, Lư tướng quân đã dẫn người tự mình qua đó công núi...” Người này chính là thị vệ thân tín Tiểu Cao bên cạnh Lư Mẫn.
Hắn cẩn thận nói hết những việc xảy ra ở Tiểu Tây sơn. Niếp Viêm nghe xong im lặng không nói lời nào.
Khác với lão già ăn chơi Hải An Vương chỉ biết báo thù cho đích tôn không nên Thần Dụ Vạn Lâu kia, thì Niếp Viêm đến Vân Mộng thành hoàn toàn không phải vì báo thù cho đứa con trai là Niếp Phù Quang.
Loại công tử ăn chơi trác tác không có chút tác dụng nào dù có chết tám người hắn cũng không đau lòng.
Dựa vào trạng thái cơ thể và địa vị của hắn muốn con trai bất cứ lúc nào cũng có một đống nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đến hầu hạ, một tháng thôi là có thể tạo ra mười mấy hạt giống.
Cho nên lần này ông ta không tiếc điều động đại quân mục đích đến Vân Mộng thành ngoại trừ việc đưa một ít đầu danh trạng, thì mục đích quan trọng của ông ta chính là mạch khoáng Huyền thạch ở Tiểu Tây sơn.
Nhân cơ hội cuối cùng chưa giải quyết xong từ bỏ cướp bóc, vớt vát được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Cuối cùng đương nhiên là phải chia sẻ một ít, cơ mà bản thân cũng có thể đạt được thu hoạch.
Ngược lại về việc Lư Mẫn cực kỳ coi trọng ấu tể gấu kia đối với Niếp Viêm mà nói thì không có bất kỳ sức hấp dẫn nào.
Một con thú con mà thôi.
Cho dù lớn nên có thể trở thành vua thú thì sao chứ?
Còn không phải là một chiến lực ngang tầm với cường giả cấp bậc võ đạo tông sư thôi à.
Chỉ cần có đủ Huyền thạch thì có thể chiêu mộ, bồi dưỡng ra rất nhiều võ đạo tông sư chân chính thuộc về Nhiếp thị, đâu phải thứ một con vua thú có thể so sánh?
Suy tư trong chốc lát, ông ta liếc nhìn bốn người con rồi nói: “Lão tam, lão lục, lão thất, ba người các ngươi mỗi người dẫn theo một vệ tinh nhuệ, đừng tiến công chính diện mà hãy phòng độc dùng hỏa san bằng tòa học viện này cho ta.”
Ba người kia lập tức trở nên vui mừng, cả ba vội vàng nói: “Vâng, thưa phụ thân.”
Niếp Viêm sau khi suy nghĩ lại dặn dò một câu: “Nhớ kỹ đừng giao chiến chính diện với ba đại tông sư kia, thế lửa lên cùng nhau là lập tức tản ra... chỉ cần cho mấy người này tăng thêm chút ghi nhớ mà thôi.”
Sau đó ông ta quay đầu nói: “Lão tứ theo phụ thân đến Tiểu Tây sơn.”
Hắn dẫn theo Niếp Mặc Ngôn và tiểu đội trường Tiểu Cao rời khỏi quán trà.