“Phụ thân, bây giờ công điện nghiệm thần vẫn chưa kết thúc, ngài lại nhìn trúng đám Liên Sơn sao?” Người con trai thứ tư không kiềm được sự nghi ngờ trong lòng, hắn lên tiếng hỏi Niếp Viêm.
Trực tiếp ra tay với học viện Số 3 mới chính là biểu hiện hoàn toàn nghiêng về phía Vệ Danh Thần.
Niếp Viêm quay người nhìn về phía người con trai thứ tư kia.
Hòn sỏi lục bích trong tay ông ta im lặng chuyển động, ông ta thản nhiên nói: “Đại trận sư Liên Hoa tinh thông sáu mươi tám trận pháp, từng trận pháp có chỗ tinh diệu tranh đoạt tạo hóa của trời đất, được gọi là trận sư hạng nhất tại Thiên Thảo hành tỉnh, tương truyền rằng hắn đã bước vào cảnh giới niệm trận sinh, ha ha ha...”
Nói đến đây, Niếp Viêm nở nụ cười không rõ ý vị.
Ông ta tiếp tục nói: “Mà sau lưng Liên Hoa tiên sinh còn có Vệ gia của Thiên Thảo hành tỉnh, là thế gia trăm năm với nội tình thâm hậu, Vệ Danh Thần còn là thiên kiêu hiếm thấy, gia nhập vào Bạch Vân thành, tiến vào Thần Điện, khí tượng đã thành có rất nhiều người đều nói hắn sẽ là Vệ tướng thứ hai, nhưng theo ta thấy thì dã tâm của hắn không chỉ dừng lại ở vị trí thừa tướng đâu...”
“Thiên Thảo Vệ Thị nhất mạch ngày nay như lửa nấu thêm dầu, phát triển mạnh mẽ, có thiên tài, có gia thế, có cả anh tài...”
“Thế lực như thế với viễn cảnh tươi sáng đúng là khiến vô số tông môn lớn nhỏ, cường giả tán tu, người không có ý chí, thế gia có dã tâm cùng với những tàn dư kéo dài hơi tàn của triều đại trước đều tranh nhau chạy tới bên đó.”
“Nhưng những kẻ nóng vội này...”
“Bọn họ không biết rằng trong Vân Mộng thành còn có một nữ nhân tên Tần Liên Thần.”
“Ha ha, năm đó nữ nhân này đúng là kẻ từng giết thần.”
“Mọi thứ mà Vệ thị có được chưa chắc có thể ngăn cản một kiếm của nữ nhân này.”
Niếp Viêm nói đến đây liền xoay người đến đứng trước cửa sổ, nhìn về phía cổng trường nơi xa kia.
Nơi đó lại xảy ra tranh cãi.
Mấy giáo viên không tin tà ma ngoại đạo cùng các học viên xông ra muốn lý luận với đám người kia, dường như là muốn cứu những người bị trói đó.
Kết quả bọn họ lập tức bị cao thủ trong quân đội đánh cho đầu rơi máu chảy, xương cốt đứt gãy, phẫn nộ gào thét gì đó lại bị thẳng tay đánh cho lệch mặt, rớt cả hàm răng, sau đó trói tất cả vào một chỗ!
“Phụ thân, nếu Tần Liên Thần khủng bố như thế vậy thì tại sao chúng ta phải sớm lựa chọn chiến tuyến? Nhữ đâu Vệ Thị để thua công điện nghiệm thần thì sao?” Người con thứ tư lại lên tiếng hỏi.
Trong bốn đứa con đi theo hắn đây chỉ có duy nhất đứa thứ tư là thường xuyên đặt câu hỏi, có lúc bởi vì hỏi quá nhiều mà bị trách mắng trừng phạt, nhưng mà thói quen xấu này vẫn không sửa được.
“Bởi vì đằng sau Vệ Thị còn có một tôn Thần.” Hòn sỏi bích lục luôn chuyển động trong tay phải Niếp Viêm dừng lại, ông ta nói ra từng câu từng chữ một.
Trên gương mặt của người con thứ tư xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Dường như ngay lập tức hắn nghe thấy ý nghĩa bên ngoài lời nói của phụ thân, nhưng hắn vẫn nghiêm túc suy nghĩ sau đó lại nói: “Cơ mà không phải Tần Liên Thần từng giết thần sao?”
Nói xong câu này hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn đánh.
Mỗi lần phụ thân bị hỏi cho đến mức phiền phức thì sẽ trực tiếp đánh hắn một trận.
Nhưng khiến hắn tò mò chính là lần này phụ thân lại không hề ra tay đánh hắn, mà lại thản nhiên nói rằng: “Nói chính xác hơn thì là đã từng giết thần.”
Ngụ ý chính là không đại biểu cho bây giờ có năng lực giết được thần.
Người con thứ tư cau mày lại, hắn tiếp tục lý luận tranh cãi: “Đã từng giết thần là đại biểu cho sự không chắc chắn, Niếp Thị chúng ta là một trong đại lãnh chủ của đế quốc, binh hùng tướng mạnh cần gì phải mạo hiểm sớm như vậy, cứ đi cược một cơ hộ đó ư? Sao lại không chờ đến khi...”
Bốp!
Niếp Viêm xoay người bắt lấy đứa con trai kia rồi đánh cho trận.
“Cho ngươi hỏi này, cho ngươi còn hỏi này, sao ngươi hỏi nhiều vấn đề như thế hả...”
“Ấy ôi, cha, dừng tay đi, ta biết sai rồi, ta sai rồi...”
Hai cha con này trong nháy mắt xóa bỏ thiết lập nhân vật.
Ba người con trai khác đứng bên cạnh coi như không nhìn thấy, ánh mắt rời khỏi chiến trường kia.
Một lát sau, người con thứ tư bị đánh mặt mũi tím bầm.
“Biết sai chưa?”
“Nhi tử biết sai rồi... cơ mà, cha à, ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy?”
Ta biết sai nhưng ta không sửa đâu, ta vẫn còn tái phạm.
Nếu như Lâm Bắc Thần ở đây mà nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ giơ ngón cái bấm like khen khợi cho tên da thật trong da này.
Mà Niếp Viêm cũng không tiếp tục ra tay nữa.
Vị lãnh chủ Tân Tân quyền cao chức trọng này lại tiếp tục nghịch hòn sỏi lục bích trong tay, hắn nói với nhi tử kia: “Ngươi nhớ kỹ đấy, đưa than trong ngày tuyết so với việc dệt hoa trên gấm luôn luôn càng dễ dàng cảm động người khác hơn, chiến tuyến trước khi thắng bại phân rõ gọi là Tòng Long, chiến tuyến sau khi thắng bại phân rõ gọi là đầu hàng.”
Người con thứ tư lẩm bẩm nói: “Sao ta luôn cảm thấy phụ thân có lời chưa nói hết nhỉ.”
Niếp Viêm cười nói: “Từ hôm nay trở đi con sẽ có tên.”
“Hả?” Người con thứ tư trở nên ngây ngốc.
Ba người con trai khác vốn vô cùng bình tĩnh ở bên cạnh kia, trên gương mặt cũng xuất hiện thần sắc chấn động cực kỳ.
Niếp Thị có một quy tắc kỳ lạ được lưu truyền từ mấy trăm năm nay.
Đó chính là môn hạ sinh ra con nối dõi nếu là con cháu ăn chơi trác táng thì sẽ do mẫu thân ban tên.
Những công tử ăn chơi trác đó đó mặc dù được hưởng sự che chở của Niếp Thị, có địa vị quyền thế nhất định nhưng lại không thể được ghi tên vào gia phả, sau khi chết cũng chỉ có thể tiến vào mộ sườn, xem như đã sớm bị vứt bỏ.
Ví dụ như Niếp Phù Quang chết trong tay Lâm Bắc Thần vậy.
Mà con nối dõi chân chính có thể tạo nên lại không có tên, chỉ có xếp theo thứ tự lớn nhỏ, chỉ khi được sự đồng ý của gia phủ mới được ban tên cho, coi như đã trở thành phần cốt lõi của Niếp Thị, được công nhận là huyết mạch thực sự.
Nhiếp gia hiện tại con nối dõi thế hệ này của gia chủ thì người con thứ tư là kẻ thứ hai được ban tên.