Tiểu Tây sơn.
“Xảy ra chuyện gì?” Tướng quân Lư Mẫn của Tân Tân Vệ dẫn theo người vội vàng chạy tới dưới chân núi, hắn nhìn thấy mười mấy vị Tân Tân Vị mặc áo giáp còn sót lại, cả người đẫm máu tươi khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác không lành, hắn quát hỏi: “Những người khác đâu?”
“Đại nhân...”
Một nam tử cảnh giới võ đạo mặc áo giáp đặc chế làm đội trưởng thất hồn lạc phách rầm một cái quỳ xuống, hắn vừa khóc vừa nói: “Trên núi có một con ma thú, những huynh đệ khác đều rơi vào trong đó, bọn họ... bọn họ chết vô cùng thảm thiết...”
“Cái gì?” Lư Mẫn hít vào một hơi khí lạnh, hắn trầm giọng hỏi đội trưởng kia: “Hai vệ tất cả có hai trăm người mà không bắt được một con ma thú ư? Là ma thú gì?”
“Là một con gấu bạc rất nhỏ, nó xảy ra biến dị có thể thiết lập cạm bẫy kịch độc, còn có thể khống chế lực lượng phong hệ, còn có sức lực vô tận, vô cùng hung tàn, chỉ huy sứ Chử, Trình sử dụng kế để vây chặt nó, bọn họ đích thân ra tay giao thủ với con gấu nhỏ đó, nhưng chỉ với một quyền là hai người đó đã bị đánh chết... tướng quân, con gấu con đó cực kỳ hung tàn...” Tiểu đội trưởng khóc lóc nói.
Trong lòng Lư Mẫn khẽ động.
Quân chế của đế quốc là mười người một đội, mười đội một vệ, mười vệ là một tiểu đoàn, mười tiểu đoàn là một bộ, mười bộ là một quân.
Binh lực được phái đến đây tranh cướp huyền thạch khoáng tổng cộng có hai bộ với hai trăm người.
Hai trăm người này đều là tinh nhuệ trong chiến sĩ Tân Tân Lĩnh.
Mà hai thị vệ cấp chỉ huy sứ Chử Nhân Vương, Trình Ngư Long đều là cao thủ cấp bậc đại tông sư, bọn họ đều có kinh nghiệm vô cùng phong phú, trừ phi gặp được ma thú cấp bậc vua thú chính diện nghiền ép, bằng không thì sao có thể bị một quyền đánh nát cả hai chứ?
Bé gấu mà bạc ư?
Đây là ma thú gì vậy?
Gấu nguyệt ngân của vùng đất tuyết? Hay là gấu trắng sấm sét? Hai ma thú với huyết thống họ gấu này đều có thể sinh ra vua thú. Nhưng nếu như chỉ là ấu tể thì không chắc sẽ có lực lượng kiểu đấy.
Lẽ nào do địa bàn trên núi Tiểu Tây thôn phệ huyền thạch khoáng nên xảy ra biến dị chăng?
“Nếu như là thế thì lại là chuyện tốt, gấu con vẫn còn khả năng dạy bảo, nếu như bắt được nó thì cứ ký khế ước, thu nhận làm chiến sủng gia bồi dưỡng nói...”
Nghĩ tới đây, hai mắt Lư Mẫn sáng lên.
“Tiểu Cao, ngươi lập tức đi bẩm báo việc này cho lãnh chủ đại nhân, một giờ sau mời lãnh chủ đại nhân phái binh lực qua đây tiếp khoáng.” Hắn dặn dò một vị thị vệ bên cạnh.
Vị thị vệ kia lập tức xoay người lao như điện chớp.
“Đi, theo bản tướng vào núi, bắt gấu cướp khoáng.” Lư Mẫn vô cùng tự tin nói. Bên ngoài một trăm mét.
Quang Tương ẩn nấp cơ thể đứng trên tán cây của một cái cây, nó liếc nhìn đám người này tiến vào trong núi, trên khuôn mặt vốn đáng yêu thật thà kia dần dần hiện lên thần sắc giận dữ.
“Những con thú hai chân đáng ghét này, dòm ngó khoáng thạch của chủ nhân cũng thôi đi, vậy mà còn nói mình thành sinh vật đê tận như gấu con kia, đúng là không thể tha thứ mà!”
Trong đôi mắt của Quang Tương hừng hực lửa giận.
Nó nhảy xuống từ trên cây, chân tay mở ra, giống như một con sóc bay lượn trên không trung, nó im hơi lặng tiếng mà thêm phần linh hoạt khó nói đánh đu giữa các lùm cây.
Hãy đón lấy sự trừng phạt đi!
Đồ hai chân ngu xuẩn kia.
Sát khi trong lòng Thổ Phát Thử Vương ầm ầm vận chuyển.
......
......
Trong Vân Mộng thành.
Tại học viện Sơ Cấp Số 3.
Năm trăm binh sĩ của năm vệ bao vây lấy học viện Số 3.
Chỉ có thể vào chứ không thể ra.
Một vài giáo viên trong học viện bởi vì không giỏi bàn cãi kết quả đều bị đánh cho bị thương, sau đó bị trói áp chế quỳ ở cổng trường.
Còn có một vài học viên trẻ tuổi khí thịnh không nhịn được xông ra lý luận với đám người cuối cùng cũng bị đánh cho bị thương, tất cả đều bị trói hết.
Cửa chính học viện có một quán trà.
Tại vị trí cửa sổ lầu hai có một nam tử trung niên mặc quần áo vải, với gương mặt đỏ bừng.
Thân hình ông ta vừa uyển chuyển vừa cứng như thép, uy nghiêm vô cùng, tay trái chắp sau lưng, tay phải giơ lên trước ngực, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn đang chơi đùa một đôi sỏi đá phỉ thúy lục bích.
Sỏi đá chuyển động không hề có âm thanh, bóng loáng hắt sáng.
Người này chính là một trong bốn người có quyền thế nhất tại Phong Ngữ
hành tỉnh ngày nay ngoại trừ chủ tỉnh...
Lãnh chủ Tân Tân, Niếp Viêm.
Trên người ông ta mặc huyền giáp với sát khí cực kỳ nặng. Trong đôi mắt mở ra kia ẩn hiện tia sáng.
Vừa nhìn đã biết đây là một nhân vật lợi hại sát phạt quả quyết, thủ đoạn độc ác.
Đứng sau lưng Niếp Viêm là bốn nam tử trẻ tuổi mặc áo giáp.
Tất cả đều là con trai của hắn.
Bọn họ không giống với Niếp Phù Quang đã chết dưới tay Lâm Bắc Thần.
Bốn đứa con trai này đều là cao thủ võ đạo văn võ song toàn, cũng chính là bốn tướng quân hắn tin tưởng nhất.