Một khe hở hư không đột nhiên xuất hiện, giống như một vị thần linh vĩ đại chí cao vô thượng từ trong một thế giới khác, xé nát bầu trời, giải phóng sức mạnh hùng mạnh.
Trong khe nứt hư không, một ánh kiếm sáng rọi xuống, chứa đựng uy áp vô tận của thần đạo.
Tất cả sinh vật trong bán kính trăm dặm, lúc này không khỏi run lên, không nhịn được đều muốn quỳ rạp xuống đất, nỗi sợ hãi tồn tại trên đỉnh chuỗi thức ăn từ bản năng sống đã khiến vô số người trên núi dưới núi sinh ra một loại thôi thúc muốn thuần phục không thể kiểm soát được.
Ánh kiếm sáng lấp lánh đó tiếp tục giống như những vì sao đang rơi xuống, cuối cùng rơi vào... rơi vào tay của Liên Sơn tiên sinh, người đang nắm giữ Thần Dụ trong tay, khí tức của Liên Sơn tiên sinh đột nhiên tăng vọt một cách khó tin.
Cái bóng của ông cũng điên cuồng tăng lên, trong nháy mắt, người này biến thành một người khổng lồ cao ngàn thước, sừng sững trên bầu trời, giống như một vị thần mới thăng cấp, thần thánh không gì tả xiết, thoáng cái, hai con ngươi đóng mở như thể là mặt trời và mặt trăng đang nhô lên cao.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy.”
Lâm Bắc Thần vô cùng ngạc nhiên nói: “Tên này đang bành trướng?”
Vẻ mặt của Thôi Hạo và Đinh Tam Thạch cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Là tân Thần Dụ hạ xuống.” Thôi Hạo nói.
Cảnh tượng này rõ ràng là Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ lại có tân Thần Dụ đến.
Nếu chỉ đánh giá từ kết quả của việc công điện nghiệm thần thì việc gửi một Thần Dụ mới vào thời điểm này là hoàn toàn hợp lý, bởi vì thắng lợi mà Vân Mộng thần điện giành được nhiều bao nhiêu...điều này đã được các thiếu nữ tế tư xinh đẹp xác nhận.
Theo logic mà nói, Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ vào lúc này ban Thần Dụ xuống, xoá bỏ nghi ngờ trước đây của Vân Mộng thần điện, xác định lại nó là một điều hợp tình hợp lý, nhưng tại sao tân Thần Dụ lại rơi vào tay của Liên Sơn tiên sinh?
Liên Sơn tiên sinh cũng không phải là Thần Quyến giả, vị Thần Quyến giả duy nhất một phương ở đây chính là Lâm Bắc Thần ở Vân Mộng thần điện, có Thần Dụ ban xuống cũng phải đến tay Lâm Bắc Thần mới đúng, tại sao lại lọt vào tay của Liên Sơn tiên sinh? Hơn nữa lại bị Liên Sơn tiên sinh dễ dàng kích hoạt trong tay...
Điều này...Thôi Hạo cùng Đinh Tam Thạch hai mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên một cảm giác không tốt.
Còn Lâm Bắc Thần trực tiếp viết ra chữ ‘CMN’ trong lòng, thứ chó Kiếm Tuyết Vô Danh này sẽ không thông báo sai cho Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, đưa Thần Dụ sai người đấy chứ?
Hắn bật điện thoại và gửi tin nhắn WeChat ngay lập tức...
“Ngươi đang làm gì vậy, Thần Dụ phát nhầm người rồi, mau lên, bảo Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ đưa ra một Thần Dụ cho ta, ta muốn giả bộ.”
Tuy nhiên cũng không thấy Kiếm Tuyết Vô Danh trả lời. Khoảnh khắc tiếp theo...
“Triệu dụ sứ đồ, hôm nay người của Vân Mộng thần điện bỏ đạo, khinh nhờn thần thánh, gây họa tứ phương, tội lỗi không thể tha thứ ... làm cho ta tức giận, đặc truyền Thần Dụ, lệnh cho giết hết, vĩnh viễn rơi xuống Cửu U, không thể đặc xá...”
“Giết giết giết giết giết giết giết!”
Thất sát Thần Dụ, lúc người có tội ác tày trời mới có trừng phạt Thần Dụ, bảy chữ giết giống như sấm sét giữa đại lộ, khuấy động thiên địa.
Giọng nói uy nghiêm và linh thiêng vang vọng giữa đất trời, thật lâu vẫn không dứt.
Thoạt nhìn giống như hình ảnh to lớn của Liên Sơn tiên sinh đang nói chuyện, nhưng trên thực tế, ai cũng hiểu rằng câu nói này xuất phát từ miệng của thần linh.
Là Kiếm Chi Chủ Quân đang tuyên án, là nội dung của tân Thần Dụ mới hạ xuống.
Sắc mặt đám người Thôi Hạo, Đinh Tam Thạch và Tiêu Bính Cam lập tức thay đổi.
“Tại sao lại như thế này?” Những tế tư nhỏ bé ngây thơ trong sáng, bỗng chốc như trời sập, rối rít chìm vào nỗi kinh ngạc, trên từng khuôn mặt ngây thơ đều xuất hiện vẻ tuyệt vọng khó tả, giống như bị lấy mất linh hồn.
Điều tàn nhẫn nhất trên đời là chuyện các nàng sẵn sàng hiến dâng tất cả đi theo hầu hạ thần linh, nhưng lúc này, lại tuyên bố các nàng bất trung, bỏ rơi các nàng như một chiếc giày rách, điều này còn đau đớn hơn là giết các nàng, là đòn đả kích nhất về mặt tinh thần.
Một lời Thần Dụ như vậy, tuyên bố số phận cuối cùng của Vân Mộng thần điện, thậm chí còn đóng đinh những người ở Vân Mộng thần điện vào cây cột sỉ nhục mãi mãi, lại không còn khả năng thay đổi tình thế.
Trên con đường núi phía xa, quân đội của Tân Tân lĩnh xuất hiện, từng nhóm từng nhóm, áo giáp cọ xát, trường kiếm nghiêm nghị, có vết máu chảy xuống, mang theo luồng khí sát khí lạnh lùng, giống như những tên đồ tể đến từ Tu La.
Tất cả người trong thần điện, lập tức quỳ xuống nhận lấy cái chết...”
Hình bóng khổng lồ của Liên Sơn tiên sinh lại lên tiếng, giọng nói thần linh lại vang vọng khắp thiên địa: “Lấy cái chết rửa sạch tội lỗi của các ngươi, có thể nhận được sự tha thứ ở kiếp sau.”
Phù phù phù phù.
Từng nữ tế tư đều quỳ trên mặt đất, vầng trán trắng bệch đập xuống đất, lấm tấm bụi, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thánh thiện, các nàng sẵn sàng dùng cái chết để chứng tỏ lòng trung thành với đức tin của mình.
Thôi Hạo cùng Đinh Tam Thạch vẫn đứng đó, bọn họ khác với những nữ tế tư xinh đẹp, trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
Niềm tin càng vững vàng thì càng dễ từ bỏ suy nghĩ, nghi vấn, đấu tranh và hoàn toàn buông sự chống cự trong những tình huống như vậy.
Lâm Bắc Thần ngẩn ra, sau đó đột nhiên bật cười.
“Ahahaha, hahaha, ta hiểu rồi...” Dáng vẻ của hắn dường như trút được gánh nặng ngay lập tức.
Trong mắt người ngoài, tên hoang đàng não tàn này dường như đang sợ hãi đến phát điên, mất trí rồi.