“Giả, hahaha, hóa ra là giả.” Lâm Bắc Thần tiếp tục cười.
Kiếm Chi Chủ Quân chân chính hắn đã từng giao tiếp qua, không phải là một kẻ khát máu và tàn nhẫn như vậy, cho dù không phải vì tín ngưỡng, vì mấy trăm ngàn phí xuất thủ cũng tuyệt đối không thể giết hắn, hơn nữa, còn có chân chó Kiếm Tuyết Vô Danh ở giữa hoà giải. Lời Thần Dụ này tuyệt đối là giả.
Thiên Ngoại Tà Ma giả mạo, thần linh ngoài hệ giả mạo, dù sao nhất định là giả. Giờ khắc này, Nhất Mạch Vệ thị dựa vào ngoại thần trực tiếp đập vào đá rồi.
“Mau xuất hiện đi, thời gian sắp hết rồi.”
Lâm Bắc Thần gửi thêm vài tin nhắn WeChat, vỗ đầu che mặt gửi qua: “Ta đã kiểm tra, Trọng Lâu thần thảo ngươi đã nhận được từ một tiếng trước rồi, đừng có mà giả chết, không xuất hiện thì các tín đồ của ngươi còn cả ta nữa sẽ bị vu oan, hoàn toàn bị giết, ngươi sau này lừa ai đây?”
Tuy nhiên, Kiếm Tuyết Vô Danh vẫn im lặng.
Đậu xanh, cẩu nữ thần này không phải lại gạt ta đấy chứ? Lừa ta một thần thảo trị giá hai ngàn cân huyền thạch? Cái này cũng chó quá rồi đấy.
Lâm Bắc Thần có chút hoảng hốt. “Quỳ xuống đất, nhận chết đi.”
Tân Tân lĩnh quân đội vây lại, muốn bắt đầu hành hình, các quân sĩ hàng trước rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lấp lánh, chĩa vào đám người Lâm Bắc Thần.
Thôi Hạo cùng Đinh Tam Thạch đồng thời nhìn về phía Lâm Bắc Thần, không biết tại sao vào lúc này, hai lão giang hồ đều không hẹn mà nhìn về phía thiếu niên với ánh mắt dò hỏi, cũng theo bản năng mà cảm thấy lời thiếu niên này nói ra có vẻ thuyết phục hơn cả giọng nói của thần linh trên trời.
Mà Lâm Bắc Thần lại nhìn về phía các quân sĩ, nhổ một cái, nói: “Cút, nếu không ta giết các ngươi.”
Thôi Hạo: “...”
Đinh Tam Thạch: “...”
Đám quân sĩ: “???”
Ý nghĩa rất rõ ràng, những lời này cũng không kiêng dè gì cả.
“Sao ngươi dám phản kháng ý chỉ của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ?” Trên bầu trời hình bóng khổng lồ của Liên Sơn tiên sinh đang nhìn xuống, đôi mắt như nhật nguyệt trên không trung, uy áp vô tận bao trùm xuống, có một loại khí tức kinh người hủy diệt thiên địa.
Cũng chính vào lúc này tin nhắn WeChat điện thoại di động rung lên.
“Ta khoẻ rồi.” Kiếm Tuyết Vô Danh gửi một tin nhắn, nói: “Bắc Thần ca ca, ngươi muốn dáng vẻ như nào?”
Lâm Bắc Thần nhất thời mừng rỡ, cuối cùng cũng tới rồi, cẩu nữ thần này may mà không lừa ta.
Bây giờ, ha ha ha, cuối cùng thì cũng có thể thoải mái vui vẻ mà giả bộ rồi, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Phi, đồ chó nhà ngươi, lại dám cấu kết với Tà Thần ngoại bang, giả mạo Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ?”
Lâm Bắc Thần tức giận hai tay chống nạnh mắng: “Bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội chết tử tế một chút.”
Tiểu Tây Sơn.
Niếp Mặc Ngôn, con trai thứ tư của Tân Tân lĩnh chủ Niếp Viêm, dẫn đầu 400 đội quân tinh nhuệ của Tân Tân, hành quân đến chân núi.
“Hả?” Hắn ngạc nhiên khi thấy doanh trại dựng tạm dưới chân núi vắng lặng, thậm chí không có một hai quân sĩ hậu cần canh giữ trại.
Người đâu? Chẳng lẽ thấy Huyền thạch nên điên rồi? Tất cả đều vọt vào núi để khai thác rồi sao?
Niếp Viêm cau mày, sự đánh giá của ông ta đối với vị lĩnh quân tướng lĩnh Lô Mẫn này lại thấp xuống một bậc, ràng buộc quân sĩ như thế thì làm sao dẫn quân được?
“Đi, lên núi xem.” Niếp Viêm trầm giọng nói.
Đang chuẩn bị đi lên núi thì một con Tật Hành Thú đang chạy như bay tới, tiếng vó ngựa như sấm, một kỵ sĩ trên lưng thú nhìn thấy lĩnh chủ nhà mình, lớn tiếng nói: “Đại nhân, đại nhân, có chuyện quan trọng cấp báo, đại nhân...”
Tật Hành Thú lao đến trước mặt, kỵ sĩ từ lưng thú nhảy xuống, quỳ sụp xuống đất, lớn tiếng nói: “Lĩnh chủ, xảy ra chuyện rồi, Phạm Tử Dương tướng quân ở thần điện dưới núi hạ lệnh tàn sát thường dân, khiến hơn sáu mươi người dân thiệt mạng...”
“Cái gì?” Niếp Viêm nghe vậy, trong lòng như có lửa đốt, kinh hãi nói: “Tàn sát thường dân? Là ai cho hắn cái gan chó này?”
Vị kỵ sĩ nói: “Trịnh Trúc tướng quân thấy tình hình không ổn đã hết sức ngăn cản, cuối cùng mới chặn được tình thế truy sát, hơn nữa còn phái thuộc hạ tới báo cáo cho lĩnh chủ đại nhân biết, chuyện này phải làm sao đây ạ?”
Sắt mặt Niếp Viêm âm u, thuý ngọc thạch gan trong tay ông ta chuyển động, lông mày không ngừng lên xuống, trong mắt lóe lên sắc bén, hiển nhiên là đang vô cùng tức giận, hay cho tên Phạm Tử Dương, ngày thường tin tưởng ông ta như vậy mới giao nhiệm vụ quan trọng là giữ gìn trật tự dưới núi thần điện, không ngờ cuối cùng lại là quân cờ mà Vệ Thị nhất mạch đặt trong quân đội của Tân Tân. Thật là đáng chết.
Nguyên nhân cho điều này, ngược lại cũng rất đơn giản.
Ai cũng biết trong đế quốc thảm sát thường dân là một trọng tội, trước khi hành động, Niếp Viêm cũng đã nhiều lần ra lệnh không được xuất thủ với dân thường của Vân Mộng thành, nhưng tên tâm phúc được ông ta uỷ thác trách nhiệm nặng nề là Phạm Tử Dương lại ngang nhiên vi phạm quân lệnh, tàn sát hơn sáu mươi người dân, là hắn vừa điên vừa ngu ngốc sao?
Dĩ nhiên là không phải, tàn sát thường dân sẽ bị tru di cửu tộc, Phạm Tử Dương là một kẻ khôn khéo, sao có thể mắc phải sai lầm như vậy được chứ.
Vậy thì chỉ có một lời giải thích, đó là hắn cố ý, tại sao lại cố ý làm loại chuyện này? Vì sau lưng có người xúi giục, nhưng là ai? Chỉ có Nhất Mạch Vệ Thị mới có động cơ cùng sức mạnh như vậy.
Bằng cách này hoàn toàn buộc Niếp Viêm ngã về phía Vệ Thị, chẳng những hoàn toàn đoạn tuyệt với tàn dư còn sót lại của thế lực Chiến Thiên Hầu Lâm Cận Nam mà còn hoàn toàn đoạn tuyệt với hoàng tộc... Tàn sát thường dân là tội lớn, hoàng tộc sẽ không ngồi yên, dưới sự tức giận của đế vương thì Tân Tân Lĩnh cũng không giải quyết được.
Nếu muốn bảo vệ bản thân, chỉ có thể trở thành người của Vệ Thị, dưới bóng đại thụ này cũng rất tốt, trong đế quốc hiện này cũng không có Vệ Thị, có thể đối đầu với số mệnh của hoàng đế.
Niếp Viêm là một con cáo già nhiều năm, trong tích tắc đã tìm ra mấu chốt.