“Truyền lệnh, thu hồi hết thi thể của những thường dân, hỏa táng và chôn cất, về phần Phạm Tử Dương...”
Nói tới đây, Niếp Viêm hơi trầm ngâm, nói: “Tiếp tục dẫn quân đóng quân trên núi thần điện, không được động thủ nữa, nghiêm cấm tấn công dân thường, nếu vi phạm mệnh lệnh của ta, giết không tha.”
“Vâng.” Kỵ sĩ hành lễ, xoay người nhảy lên lưng Tật Hành Thú, chạy như bay.
“Cha, cẩu tặc Phạm Tử Dương kia đã phạm tội nặng như vậy, tại sao không giết hắn để khai báo với các bên khác? Chẳng lẽ Niếp gia chúng ta phải thay hắn kháng tội sao?” Niếp Mặc Ngôn không hiểu hỏi.
Niếp Viêm nói: “Khai báo? Nếu như thật sự động hắn, chúng ta mới không có cách nào khai báo đấy... Haizz, cầu giàu sang trong nguy hiểm, lột da hổ thì cuối cùng cũng sẽ bị hổ cắn trả, bây giờ chúng ta chỉ có thể một đường mà đi thôi...”
Ngừng một chút, vị lão kiêu hùng cai quản Tân Tân Lĩnh mấy chục năm này, ánh mắt dần dần kiên định, xua tay nói: “Đi, lập tức lên núi, trước mắt tiếp cận quặng mỏ Huyền thạch đã rồi nói sau, đây chính là chuyện quan trọng nhất bây giờ...”
Lời còn chưa dứt, lại có một con Tật Hành Thú nhanh như chớp chạy đến.
Phốc.
Kỵ sĩ nhảy xuống, quỳ xuống trước mặt Niếp Viêm, nói: “Đại nhân, chuyện không tốt, ba vị thiếu gia dựa theo sự phân phó của ngài hoả công học viện Sơ cấp Số 3, kết quả gặp phải cường địch, tất cả đều chết tại trận.”
“Cái gì?”
Dù Niếp Viêm có lòng dạ cực sâu nhưng sau khi nghe vậy sắc mặt cũng cuồng biến, Niếp Mặc Ngôn ở bên cạnh không tin quát lên: “Chuyện gì xảy ra? Cha không phải đã dặn dò không được đánh nhau mà chỉ phóng hoả hạ độc thôi sao? Tại sao lại như vậy? Cho dù vị tông sư kia xuất thủ thì các ca ca nhất định cũng có thể trốn thoát được cơ mà?”
Kỵ sĩ cúi đầu nói: “Là cường giả thần bí tông sư ẩn nấp xuất thủ, ba vị thiếu chủ bất ngờ không kịp đề phòng nên trong nháy mắt bị giết.”
Niếp Mặc Ngôn nhất thời ngẩn ra, trong lòng hắn không kiềm được xông lên một nỗi sợ hãi, nếu hắn không đi theo phụ thân tới Tiểu Tây Sơn, sợ là cũng đã chết ở ngoài học viện Sơ cấp Số 3 rồi, học viện Sơ cấp Số 3 nho nhỏ này lại ngoạ hổ tàng long như vậy sao?
Có một Lâm Bắc Thần, rồi lại ba tông sư, bây giờ lại thêm một vị cường giả thần bí cất giấu một sức mạnh đáng sợ.
Điều này...
“Tình hình cụ thể bây giờ thế nào?” Niếp Mặc Ngôn lại hỏi.
Kỵ sĩ nói: “Cũng may học viện Sơ cấp Số 3 đã bị thiêu rụi gần hết, khí độc cũng đã tung ra, ba vị đại tông sư cùng vị cường giả thần bí kia đang bận chữa cháy và cứu người nên không đuổi giết, ít nhất một nửa quân đội đã rút lui về, dưới sự chỉ huy của Điền Lộng tướng quân, cũng không rút về hướng Tiểu Tây Sơn, Điền tướng quân sợ dẫn địch tới nơi này sẽ nguy hiểm đến lĩnh chủ đại nhân.”
Niếp Viêm lúc này mới hồi phục tinh thần, ông ta cắn răng gật đầu, nói: “Điền tướng quân làm tốt lắm... truyền lệnh bảo hắn dẫn quân phòng thủ ở cửa thành bắc của Vân Mộng thành, thu thập ba mươi chiếc xe ngựa trong thành, chờ lệnh tiếp theo của ta.
“Vâng.” Kỵ sĩ nhảy lên lưng thú, phi nước đại.
Niếp Viêm liếc nhìn các tướng lĩnh và quân sĩ ở phía sau, nói: “Việc này không nên chậm trễ nữa, lập tức theo ta vào núi cướp quặng mỏ.”
Mặc dù ba người con trai của ông ta có tài năng, chết cũng rất đáng tiếc, nhưng ông ta còn rất nhiều con trai, so với quặng mỏ Huyền thạch trân quý hiếm thấy này thì chẳng đáng là gì.
Bốn trăm đại quân nhanh chóng xông lên Tiểu Tây Sơn.
Cảnh này bị Thổ Bát Thử Vương đang ẩn mình đứng trên cành cây đại thụ ở xa xa nhìn thấy.
“Lại một đám thợ mỏ khác tới...”
“Lát nữa, làm mấy phát rắm tiễn bọn chúng, đưa chúng đến hầm mỏ để đào mỏ, chủ nhân nhất định sẽ rất vui...Có lẽ sẽ được bớt làm bài tập về nhà một chút.” Quang Tương nở một nụ cười thật thà đặc trưng.
“Ha ha ha ha...” Hình ảnh khổng lồ của Liêu Sơn tiên sinh phát ra tiếng cười to, chấn động hư không, vang vọng thiên địa: “Con kiến ngu ngốc, không biết uy nghiêm của trời, cố ý đo lường thần ý, tội ác tày trời, hôm nay ban chết cho ngươi... Chết đi!”
Một tia kiếm quang màu bạc từ trên trời giáng xuống, chém thẳng về phía Lâm Bắc Thần.
Kiếm ý hoang mang, nằm ngoài tầm kiểm soát của người phàm, kiếm còn chưa tới mà sát ý vô thượng đã hoàn toàn bao trùm lấy Lâm Bắc Thần, hai người Đinh Tam Thạch cùng Thôi Hạo cũng bị trấn giữ, không thể nhúc nhích, không thể giải cứu được.
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần sắp tan xương nát thịt, lột da tróc thịt vỡ dưới thiên uy của thần kiếm, lúc này, bỗng nhiên xảy ra một chuyện...
Trên người hắn đột nhiên bộc phát ra ánh sáng bạc không gì sánh kịp, kiếm khí rõ rệt, lấp đầy thiên địa.
Một lực lượng mạnh hơn xuất hiện, kiếm quang ám sát kia hạ xuống, trong nháy mắt liền bị tiêu diệt ngay lập tức.
Trên bầu trời vang lên tiếng kinh hô của Liên Sơn tiên sinh, bóng người bành trướng nhanh chóng thu nhỏ lại, giống như một quả bóng bay bị thủng.
Các giáp sĩ Tân Tân quân đội ở trước thần điện vô cùng kinh hãi, rối rít lui về sau, trường kiếm trong tay không thể tự điều khiển được, bay ra khỏi tay, trôi lơ lửng quanh thân thể Lâm Bắc Thần, phát ra tiếng leng keng, vo ve rung động, giống như đang quỳ lạy quân vương.
“Đậu xanh.” Nội tâm Lâm Bắc Thần lại lần nữa réo lên, không phải đã nói có thể chọn bất kỳ dáng vẻ nào sao? Đây không phải là dáng vẻ ta muốn, tại sao... lại ở trên người ta?