Trên mặt của cường giả thần bí lộ ra một tia căm hận.
Nàng lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi hang động ẩn thân. "Vân Mộng thành đã là nơi thị phi, không thể ở lại lâu được." Nàng đang định rời đi.
"Yêu tà, trốn ở đâu?"
Một đạo thiên âm uy nghiêm giáng lâm.
Lại là bức tượng đá khổng lồ kia, xuất hiện trên đỉnh đầu nàng.
Chỉ thấy trong đôi mắt của pho tượng khổng lồ phun ra thần mang, giống như hai mặt trời nhỏ lơ lửng trong hư không, bên trong thần phù lưu chuyển, chùm sáng chiếu xuống, chứa đựng sức mạnh vô tận, cố định nàng ngay tại chỗ, vung vẩy thạch kiếm, một kiếm chém xuống.
Kiếm uy kinh thiên.
"Muốn giết ta? Không dễ dàng như vậy đâu."
Cường giả thần bí cười lạnh, phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi màu đỏ sẫm kỳ dị đông đặc lại trong không khí.
Nàng giơ tay vung vẩy, giống như rồng bay phương múa, như chậm nhưng thực ra rất nhanh, nhìn thấy ngón tay của nàng đã vẽ ra một đạo thần văn bằng máu tươi của mình.
Nét vẽ của thần phù rất đơn giản, những đường nét cổ kính, mơ hồ có mùi vị của thiên đạo lưu chuyển.
Nó có thể điều chỉnh sức mạnh của trời đất, trong chớp mắt liền thấy nó lại dung nhập vào cơ thể của cường giả thần bí.
Chỉ thấy một luồng thần quang màu đỏ sẫm đột ngột bùng phát ra khắp cơ thể nàng,
Một cỗ lực lượng mới vô cùng mạnh mẽ xuất hiện.
Đôi mắt của tượng đá phát ra chùm sáng định lực, ngay lập tức phá huỷ.
Thân hình của cường giả thần bí phá không nhảy lên, phóng đi, trong phút chốc đã không thấy tăm hơi.
Thần tượng một kiếm chém xuống, kiếm đá khổng lồ trực tiếp bổ ra một vệt vết kiếm sâu đen kịt dài tới cả nghìn mét ở lưng chừng núi thần điện.
Núi thần điện lúc này đã có thêm một kiếm cốc.
Một kiếm này đem thần lực ngưng tụ trong thần tượng khổng lồ cuối cùng cũng trút xuống hết.
Thân hình to lớn vốn dĩ mang theo thần uy kinh hoàng, ánh sáng dần dần mờ đi, thần phù trên đó đều dung nhập vào trong cơ thể, biến mất không thấy đâu, hoạt tính tiêu tán, lại biến thành một pho tượng điêu khắc đá trắng.
Bức tượng này cao cả trăm mét, tạo hình giống như thật, đứng sừng sững ở bên kiếm cốc, thần uy lẫm liệt.
"Không đuổi theo được."
Trên điện thoại của Lâm Bắc Thần nhận được tin nhắn từ Kiếm Tuyết Vô Danh gửi đến với nội dung: "Thần Ma này có đầu óc siêu phàm và gan dạ kinh người. Sau này e rằng sẽ trở thành kẻ thù một mất một còn với ngươi. Thần ca ca, ngươi cần phải cẩn thận hơn."
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy toàn thân sưng phù, mệt mỏi như thủy triều ập tới.
Bên dưới quảng trường.
Một hố máu lớn.
Liên Sơn tiên sinh từ từ bò ra khỏi hố, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng: "Ta không phục, ta không phục..."
"Khinh nhờn thần uy, đáng chém."
Lâm Bắc Thần ở trên bầu trời, nhìn xuống dưới, ánh mắt khoá chặt vào tên đầu sỏ này.
"Ha ha, thần uy? Thần?"
Liên Sơn tiên sinh ngẩng mặt lên trời mà cười lớn, nói: "Cái được gọi là thần chẳng qua cũng chỉ là những sinh linh mạnh mẽ hơn một chút mà thôi, so với phạm nhân như ta, về bản chất có gì khác biệt chứ? Sao có thể ở trên cao, làm chủ sinh tử của bọn ta?"
Hả?
Tiểu tử này có hào quang tư tưởng khai sáng của văn hoá phục hưng.
Lâm Bắc Thần nghe vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Những lời mà ngươi nói thực sự là không sai.
Đặt ở nơi khác, nói không chừng bổn mỹ nam thực sự còn tán thưởng ngươi. Nhưng ngươi là kẻ thù của ta ...
Đi chết đi!
Tâm niệm của Lâm Bắc Thần khẽ động.
Hưu!
Một trong trăm thanh kiếm lơ lửng bên cạnh hắn phá không mà xuống, như một tia u quang, đâm xuyên lồng ngực và trái tim vốn đã mất đi sức phản kháng của Liên Sơn tiên sinh.
"Ha ha ha ha..."
Liên Sơn tiên sinh nhìn lên trời cười khổ, tự mình lẩm bẩm: "Thành bại đúng sai ngoảnh đầu lại đều là hư không, núi xanh vẫn còn, duy chỉ có Chu Nhan thay đổi... ha ha ha, đã thử rồi, ta không hối hận, chỉ là... đáng tiếc, đáng tiếc, thật đáng tiếc... "
Giọng nói dần dần yếu đi, mấy tiếng thở dài đáng tiếc sau cùng từ từ tắt đi.
Đại trận sư uy chấn Thiên Thảo hành tỉnh đã chết như vậy. Trong đôi mắt của Lâm Bắc Thần không có chút gợn sóng.
Đã là kẻ thù, bắt buộc phải giết.
Không thể mang lòng dạ đàn bà.
Nhất là một nhân vật nguy hiểm như Liên Sơn tiên sinh, chính là trụ cột vững vàng trong Vệ Thị nhất mạch, hơn nữa mối thù giữa mình và Vệ Thị xem ra không thể nào hoá giải được, sao có thể thả hổ về rừng chứ?
Trận chiến này dường như cuối cùng hạ màn.
"Quân đội trong núi, còn không rút lui?"
Lâm Bắc Thần đứng sừng sững trong hư không, nhìn xuống, thần uy khuấy động, thanh âm giống như sấm sét, dưới sự khuấy động của sóng âm, giống như một trận cuồng phong từ trên thần điện quét xuống.
Giáp sĩ Tân Tân Quân ở trên quảng trường và đóng quân dưới chân núi đều vô cùng hoảng sợ.
Chiến trường trước đây thực ra đã bị che đậy trong bóng tối.
Quân đội dưới núi, người trong Vân Mộng thành, dân chúng trong ngoài tỉnh đều không biết kết quả của trận chiến, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của trận chiến chứ không thể nào nhìn thấy hình ảnh.
Tín hiệu phát sóng trực tiếp cũng đã bị cắt từ lâu.
Tin tức bị đoạn tuyệt.
Trên quảng trường, duy chỉ có hàng trăm quân sĩ đến để hành hình mới nhìn thấy hình ảnh chiến đấu, hiểu được quá trình của trận chiến, biết kết quả của trận chiến, nhưng lại bị tước đoạt trường kiếm.
Phộc phộc phộc phộc!
Các quân sĩ trên quảng trường không hẹn mà đồng loạt quỳ xuống.
"Cầu xin Ngô Thần tha thứ."
"Thần à, chúng ta sai rồi..."
"Hu hu hu... ta đã đối nghịch với miện hạ, tội không thể tha..."
Một số quân sĩ khóc lóc thảm thiết, liên tục khấu đầu, cầu xin sự tha thứ từ vị thần tín ngưỡng trong lòng họ.
Bọn họ là quân nhân.
Cũng là kiếm sĩ.
Kiếm sĩ của đế quốc Bắc Hải nổi danh Đông Đạo Chân Châu.
Quân đội đa phần cũng lấy kiếm binh, kiếm sĩ làm chủ.
Thân là một kiếm sĩ, Kiếm Chi Chủ Quân là tín ngưỡng vĩnh hằng.
Sở dĩ lên núi chấp hành quân lệnh giết chóc, chính là do bọn họ tin tưởng vào chỉ thị bên trên, kiên định chắc chắn rằng Vân Mộng thần điện đã phản bội tín ngưỡng của Kiếm Chi Chủ Quân, chính là một đám Bối Thần Giả đáng khinh, giết chết tất cả mọi người trong Vân Mộng thần điện mới là hành động bảo vệ sự uy nghiêm của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ thực sự.
Lúc này, đột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Mới biết mình đã phạm một tội to lớn đến thế nào.
Từng người một không khỏi khóc lóc thảm thiết, hối hận không kịp.