“Đương nhiên.” Kiếm Tuyết Vô Danh lại gửi một tin nhắn: “Vô song vô đối.” Trong lúc chém gió, cuộc chiến trên bầu trời đã thay đổi.
Kiếm Dực sau lưng Liên Sơn tiên sinh không biết từ bao giờ đã có một sự thay đổi nhỏ, không còn màu bạc thuần tuý nữa mà xuất hiện một màu đỏ nhạt trong ánh bạc, như thể nó dính phải vết máu.
Bùm!
Kiếm Dực đánh xuống, một tượng thần Kiếm Chi Chủ Quân bị bể ngay tại chỗ.
Đậu xanh?
Lâm Bắc Thần hơi sững sờ.
Ầm ầm ầm!
Liên Sơn tiên sinh khí thế cuồng bạo, trong hai tròng mắt dường như có huyết quang lưu chuyển, màu đỏ nhạt trên Kiếm Dực sau lưng càng hiện rõ, giữa những nhát chém lại có bốn tôn tượng thần trực tiếp bị đánh bay, vỡ vụn trong hư không, còn lại năm tôn tượng thần, dường như cũng không chống đỡ được nữa.
“Chuyện gì vậy?” Lâm Bắc Thần điên cuồng gửi tin nhắn: “Ta cảm thấy phân thân của Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ sắp bị giết chết rồi.”
Kiếm Tuyết Vô Danh gửi lại một tin: “Đừng hoảng sợ, mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.”
Lời còn chưa dứt.
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!
Lại có thêm bốn tượng thần bị Liên Sơn tiên sinh như hoá điên điều khiển Kiếm Dực, trực tiếp đánh chúng thành đá vụ bay tán loạn đầy trời.
“Ngươi có phải có hiểu lầm gì với cái gọi là đều nằm trong tầm kiểm soát không?” Lâm Bắc Thần lo lắng.
“Ngươi chuẩn bị xong rồi, ta... miện hạ phải phát động rồi.” Kiếm Tuyết Vô Danh trả lời.
Phát động? Phát động cái gì? Lâm Bắc Thần ngẩn ra, trong lòng càng hoảng sợ, một loại dự cảm không ổn đang điên cuồng nảy sinh.
Mà lúc này...
“Ha ha ha...”
Liên Sơn tiên sinh bật cười, giọng nói như sấm kích động hư không, nói: “Lâm Bắc Thần, đồ phản bội hèn hạ, đồ tín đồ vô sỉ tà ma, hôm nay ta lấy danh nghĩa Kiếm Chi Chủ Quân sẽ kết liễu con người vô liêm sỉ như ngươi, sinh mạng tội lỗi trên thế gian này...”
“Ngươi mẹ nó không khoác lác thì sẽ chết hả.” Dáng người Lâm Bắc Thần lại giương cao, hắn giơ nắm đấm lên trước ngực, hai tay nặn ra kiếm ấn.
“Đó là...” Đôi mắt Đinh Tam Thạch sáng lên, ánh mắt của Thôi Hạo cũng chằm chằm nhìn tay Lâm Bắc Thần, kiếm ấn đó đối với kiếm sĩ đế quốc Bắc Hải hoàn toàn quen thuộc.
Thần uy! Đãng Ma!
Là hai chiêu kiếm sĩ chuyên nhắm vào Thiên Ngoại Tà Ma, được phổ biến rộng rãi trong võ giả kiếm đạo ở đế quốc, chính là Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ đặc biệt sáng tạo để đối phó với Thiên Ngoại Tà Ma. Hai chiêu này đại lộ chí giản, tẩm ngẩm tầm ngâm mà đấm chết voi, nhìn thì đơn giản, vô số kiếm sĩ đều đã tu luyện qua nhưng hiệu quả mà mỗi người tu luyện ra lại không giống nhau.
Lúc này, Lâm Bắc Thần lại một lần nữa mang theo ý chí của Kiếm Chi Chủ Quân, đợi đồng nghiệp Kiếm Chi Chủ Quân tự mình thi triển kiếm thức, dấu tay vừa xuất hiện, lập tức trong thiên địa có một sức mạnh vô hình hội tụ, đó là tập hợp của sắt và máu, tinh hoa và khí, thần và hồn, được cô đọng trong quá trình vạn thiên kiếm sĩ của đế quốc tu luyện hai chiêu này đi chém chết tà ma ngoại đạo.
Thiên địa có chánh khí ngưng tụ thành hồn phách, kiếm xuất quỷ thần sợ, kiếm hạ thiên hạ thái bình!
Chỉ thấy những mảnh vỡ vụn của tượng thần đang rơi xuống thiên địa đột nhiên bộc phát ra uy nghiêm lần nữa, ánh sáng rực rỡ như thể mất đi sự trói buộc của trọng lực, lần nữa bay lên không trung hoá thành từng ngôi sao, tất cả hội tụ về phía Lâm Bắc Thần.
Thạch kiếm bể tan tành cũng đang nở rộ thần uy và ngưng tụ lại, tượng thần duy nhất không bị chém bể cũng đang trôi lơ lửng trước mặt Lâm Bắc Thần
Các mảnh vỡ của những bức tượng đá khác kết hợp lại với nhau, giống như áo giáp, tập hợp trên cơ thể của tượng thần hoàn chỉnh này, khiến nó không ngừng 'mở rộng', thân hình giương cao, giống như một người khổng lồ trong thiên địa, trong nháy mắt hoá thành một tượng thần Kiếm Chi Chủ Quân cao trăm thước, còn thạch kiếm trong tay nó cũng được các mảnh vỡ của thạch kiếm khác ngưng tụ lại, hoá thành một cự kiếm dài trăm thước.
Tượng thần thần kiếm sáng rực thần uy.
“Đãng Ma!”
“Thần Uy!”
Tượng đá mở miệng, âm thanh thần linh kích động thiên địa.
Giờ khắc này hai ấn kiếm trong tay Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng thi triển xong, tay trái ấn Đãng Ma, tay phải ấm Thần Uy.
“Đón nhận xét xử đi.” Lâm Bắc Thần hét lên.
Tượng thần trước mặt nở rộ vạn đạo thần huy, từng bước từng bước đến trước mặt Liên Sơn tiên sinh, thạch kiếm to lớn chém xuống, xé nát hư không.
“Không...”
Liên Sơn tiên sinh kinh hãi tột độ, Kiếm Dực màu đỏ sậm to lớn sau lưng ông trong nháy mắt giống như một khúc gỗ mục, không chịu nổi một kích, bị thần kiếm chém nát.
Một giọt thần máu đỏ sẫm vương vãi khắp bầu trời.
Liên Sơn tiên sinh bê bết máu, từ trên trời ngã xuống đất. Thắng bại đã phân, trận chiến đã kết thúc.
Trong một hang động ẩn sâu trong núi thần điện.
Thần phù tà dị lưu chuyển trên vách đá, tạo thành một kết giới vô hình.
Bóng người thần bí toàn thân đều được bao trùm trong ánh sáng màu xanh sẫm, thân hình run lên, đột nhiên mở mắt, phun ra một ngụm máu tươi.
"Sao có thể như vậy chứ?"
Trong đôi mắt của nàng hiện lên vẻ khó hiểu.
Hành động lần này không chỉ là sức mạnh của một mình nàng.
Vị thần tín ngưỡng chính thống của đế quốc Cực Quang cũng tham gia vào đó.
Chính là để cướp đoạt và phân chia tín ngưỡng của Kiếm Chi Chủ Quân, để nàng có thể bước vào trong hệ thống tín ngưỡng thần minh chính thống của Đông Đạo Chân Châu.
Kế hoạch lần này có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hoà, không có gì là không có. Nhưng lại lần nữa bị đánh bại bởi cái tên quần là áo lượt đó.
Chẳng lẽ tên tiểu tặc này thật sự là trời sinh tương khắc với ta ư?
Nhiều lần phá hỏng đại sự của ta.
Chậm rãi lau vết máu trên khóe miệng, biểu hiện trong mắt của cường giả thần bí càng trở nên phức tạp.
Kiếm Chi Chủ Quân vốn không nên hiện thân.
Cũng không thể nào hiện thân được.
Kết quả không chỉ hiện thân mà tu vi thể hiện ra còn đáng sợ hơn nhiều so với dự đoán.
Trong Thần giới, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lời hứa của vị thần được tin thờ của đế quốc Cực Quang đã không được thực hiện, là hành động thất bại hay là cố tình bày nghi trận, thực ra là muốn nhắm vào mình?
Nếu như là cái sau...