Tiểu Tây Sơn.
"Nhanh đào!"
Trên cổ của Quang Tương treo một tấm bảng viết chữ, bên trên viết hai chữ như vậy. Trong tay nó còn cầm một chiếc roi da.
Bốp!
Một roi quất vào người Niếp Mặc Ngôn.
"Aaa......"
'Vấn Hảo Tinh' bị đánh hét lên thảm thiết, vội vàng đẩy nhanh tốc độ dưới tay hắn. Con Vô Vĩ Quỹ Thử chết tiệt này.
Ăn cái gì để lớn vậy?
Không chỉ béo cứng cao to, mà còn có thể ẩn thân, có thể viết chữ...
Quả thực là thành tinh rồi.
Hơn sáu trăm quân sĩ của Tân Tân lĩnh cũng như tướng lĩnh các cấp, sau khi bị rắn độc hạ gục, phong ấn công lực, lột sạch sành sanh chỉ còn một chiếc quần lót. Bây giờ, chỉ có một chút sức lực không thể không ra ra vào vào cái mỏ này, làm một cu li thợ mỏ, đào khoáng cho con Vô Vĩ Quỷ Thử đáng sợ này.
Không phải là không có ai phản kháng, bỏ trốn.
Kết quả đều đã bị con Vô Vĩ Quỷ Thử tàn bạo này dễ dàng bắt trở lại hành hung một trận.
Cho đến nay, những binh sĩ tinh nhuệ của Tân Tân lĩnh này đã được bổ nhiệm một cách triệt để rồi.
Không phải là xương cốt của bọn họ quá mềm.
Mà là kẻ thù quá xảo quyệt.
Huống hồ, Tân Tân lĩnh chủ Niếp Viêm, còn bị treo trên thanh sắt ở lối vào của mỏ khoáng.
Chỉ cần người nào không nghe lời, con chuột bạc khổng lồ này sẽ quất Niếp Viêm một trận.
Bây giờ ngay cả những sĩ quan như Niếp Mặc Ngôn cũng không dám có chút lơ là, đều thành thật vác giỏ đi đào khoáng.
Điều này thật hài hước và bi thảm làm sao.
Đường đường là người thống lĩnh gần sáu trăm đại quân, mấy chục cao thủ cấp đại võ sư của Tân Tân lĩnh, lại bị một con ma thú cấp thấp bắt làm tù binh, làm thợ mỏ. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, quả thực có thể khiến cho lãnh chủ, cao thủ và quân đội của các lãnh địa khác cười đến rụng răng mất.
Đương nhiên, Quang Tương dường như đã phát giác ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Lưu quang thần thánh phá không mà tới.
Kiếm ảnh ngập trời qua lại như con thoi.
Thân hình của Lâm Bắc Thần, mang theo uy thế vô tận, giống như một vị thần phá không mà tới.
Chủ nhân!
Quang Tương lập tức trở nên phấn khích.
Chủ nhân là đến để kiểm tra xem công việc của ta đã thành công hay chưa sao?
Nó lập tức kêu chi chi chi đầy phấn khích, giơ hai chi trước thô dày và đôi bàn tay mập mạp lên hoan hô.
"Tân Tân lĩnh chủ đang ở đâu?"
Lâm Bắc Thần sà xuống, ngân quang toàn thân loé lên, thân hình hùng dũng.
Khí tức giận dữ quét qua toàn bộ khu mỏ.
Quang Tương:?
Chủ nhân hình như không vui.
Nó đột nhiên kìm nén cảm xúc hưng phấn của mình lại, cái chân mũm mĩm chỉ về phía Niếp Viêm đang bị treo trên cột.
Niếp Viêm sao có thể không biết Lâm Bắc Thần chứ?
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Bắc Thần, lão già ngang ngược lật thuyền trong mương này ngay lập tức đoán ra được đã xảy ra chuyện gì đó.
Trái tim của hắn ngay lập tức chìm xuống vực thẳm. Công điện nghiệm thần, Vệ Thị lại có thể bại ư?
Toi rồi.
"Lâm hiền điệt, ta..."
Ông ta gượng cười, muốn nói điều gì đó.
Xoẹt!
Một đạo trường kiếm chém qua.
Máu tươi bắn ra.
Một cánh tay của Niếp Viêm trực tiếp bị chặt đứt.
"Tại sao lại hạ lệnh giết thường dân?"
Giọng của Lâm Bắc Thần như sắt lạnh, gằn từng câu từng chữ nói.
"Không phải là ta hạ lệnh, không phải..." Niếp Viêm hét lên.
Xoẹt!
Lại một đạo phi kiếm chém qua.
Cánh tay thứ hai rơi xuống.
"Là sĩ quan tín nhiệm nhất của ngươi hạ lệnh..."
Trong giọng nói của Lâm Bắc Thần chứa đựng sự tức giận huỷ diệt.
"Cha......"
Niếp Mặc Ngôn cũng không thể nhịn được nữa, xông tới, bảo vệ trước mặt phụ thân, tức giận gào thét: "Lâm Bắc Thần, tên ác ma nhà ngươi, giết người không chớp mắt, ngươi..."
Xoẹt!
Lại một đạo phi kiếm chém tới.
Lâm Bắc Thần hoàn toàn không thèm nói chuyện với hắn.
"Đừng giết con trai ta..."
Niếp Viêm không biết sức mạnh đến từ đâu, hung hãn đẩy Niếp Mặc Ngôn ra. Phi kiếm đâm xuyên qua đùi hắn, máu tươi như suối phun.
Ông ta gào thét lên: "Lâm Bắc Thần, bất kể ngươi có tin hay không thì ta đều phải giải thích, khi bổn tướng lĩnh quân đến đã nghiêm cấm không được phép xuất thủ với dân thường. Phạm Tử Dương kia chính là quân cờ mà Vệ Thị đã sắp đặt trong quân ta, cố ý hạ lệnh đồ sát thường dân, buộc ta phải làm theo Vệ Thị..."
Lâm Bắc Thần cau mày.
Hắn nhớ lại nội dung mà sĩ quan trẻ tuổi kia đã hét lớn trước khi chết.
Thì ra cho dù có chết, cũng muốn cố ý đổ tội cho Niết Thị, bởi vì hắn là tử sĩ của Vệ Thị.
Điều này cũng có thể lý giải được.
"Đây không phải là lý do để ta tha thứ cho ngươi."
Sát khí trong mắt Lâm Bắc Thần không chút suy giảm.
Niếp Viêm hét lớn: "Ta nguyện đền tội, nguyện lấy cái chết tạ tội, chỉ cầu xin Lâm thần sứ hãy tha cho Niếp gia ta, tha cho con trai ta...”
Lâm Bắc Thần nói: "Vậy thì ngươi chết đi."
Hưu!
Trường kiếm bay vụt qua.
Trực tiếp chém đầu Niếp Viêm.
Đây là vị quan chức đầu tiên của đế quốc theo ý nghĩa thực sự chết trong tay Lâm Bắc Thần.
Niếp Mặc Ngôn ở bên cạnh, sau khi hơi sững sờ, nhất thời đôi mắt đỏ bừng lên vì tức giận.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, gào thét nói: "Họ Lâm kia, ngươi có gan thì giết chết ta hôm nay, nếu không, ta thề với trời, chỉ cần còn sống một ngày, Niếp Mặc Ngôn ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù. Đời này kiếp này, quyết không từ bỏ, ta phải... "
Xoẹt!
Một đạo trường kiếm quét qua.
"Ngươi......"
Niếp Mặc Ngôn hai tay ôm lấy cổ họng mình, trên mặt lộ ra vẻ không thể nào tin nổi, ô ô phát âm nói: "Ngươi... ngươi đã hứa với cha ...cha ... ta ...ngươi...nói không giữ lời..."