"Ta đã hứa với cha ngươi khi nào?"
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Đồ không biết sống chết.
Chơi trò cứng đầu phản ngược cầu sinh này với ta ư? Vậy ta thành toàn cho ngươi.
Ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp truy sát.
Cơ thể của Niếp Mặc Ngôn, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Hắn không hiểu, trong rất nhiều câu chuyện truyền thuyết, những kẻ được gọi là đại anh hùng gặp phải kẻ cứng đầu không phải điều sẽ rất tán thưởng mà tha một con đường sống, sau đó bày tỏ rằng ngươi cứ đến, ta sẽ cho ngươi cơ hội.. sao?
Tại sao Lâm Bắc Thần này lại xuất bài không theo lẽ thường chứ? Máu tươi ồ ạt chảy ra.
Lâm Bắc Thần nhìn những quân sĩ mới tới khác.
Bọn họ quỳ sập trên mặt đất.
Những người này đều bị doạ cho sợ hãi.
Đó chính là một vị đại lĩnh chủ cha truyền con nối, không phải là quan viên chính phủ do hoàng thất bổ nhiệm.
Lại nói giết là giết.
Thật quá tàn nhẫn.
Lâm Bắc Thần lại nhìn Quang Tương.
Quang Tương đột nhiên trở nên khôn khéo.
Chủ nhân, ta rất ngoan.
Nó chột dạ một trận, đột nhiên suy nghĩ về bản thân, có phải vì mình không giết hết những kẻ thù này nên chủ nhân mới không vui không?
Hay là ra tay ngay bây giờ?
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt tròn trịa, thật thà chất phát của Quang Tương cố gắng tỏ ra vẻ hung dữ.
Nó nhe hàm răng trắng sắc nhọn ra, cố làm cho mình trông hung tợn một chút.
Đánh chết?
Hay là cắn chết?
Quang Tương nhìn những người ‘thợ mỏ’ với ánh mắt bất thiện.
Những thợ mỏ cũng theo bản năng nhìn về phía Quang Tương. Tuy nhiên--
Dễ thương!
Thật dễ thương.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy biểu hiện của chú chuột bạc khổng lồ này khá là dễ thương.
So với Lâm Bắc Thần giết người không chớp mắt kia, thì việc đào mỏ dưới trướng của con chuột bạc mặt mũi hiền lành này ở đây, chắc chắn là một điều hạnh phúc.
"Ngươi làm tốt lắm."
Lâm Bắc Thần gật đầu với Quang Tương, nói: "Hãy để bọn họ tiếp tục đào, đào đến tận cùng của thế giới."
Quang Tương nghe vậy, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Chủ nhân tán thưởng ta.
"Chủ nhân, vĩnh viễn là thần."
Nó viết sột soạt trên bản viết chữ, viết ra câu thiền ngoài miệng có bài có bản này. Lúc này, những người ‘thợ mỏ’ mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Hóa ra là chiến sủng của Lâm Bắc Thần.
Chẳng trách ra tay quỷ quyệt khó lường, khiến người ta khó mà đề phòng cho được.
Quả nhiên là người thế nào thì nuôi chim thế ấy.
"Thần Quyến Giả đại nhân tôn quý, ta có chuyện muốn bẩm báo..."
Một sĩ quan của Tân Tân quân đột nhiên lấy hết can đảm lớn tiếng nói.
Lâm Bắc Thần ánh mắt như gươm nhìn hắn.
"Lĩnh chủ đại... không, lão tặc Niếp Viêm trước đó đã lệnh cho người đến học viện Sơ Cấp Số 3 giết người phóng hỏa, lúc này không biết đã đắc thủ hay chưa..."
Sĩ quan này lớn tiếng nói.
Lâm Bắc Thần trong lòng kinh ngạc.
Nhưng mà khi hắn nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy những lời cầu nguyện từ học viện Sơ Cấp Số 3 truyền đến thì biết rằng trong học viện Số 3 không có thương vong gì lớn.
Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy không yên tâm, phải nắm chắc thời gian đến xem thử.
Hắn nhìn về phía sĩ quan, nói: “Ngươi làm rất tốt, ta phải thưởng cho ngươi”.
Sĩ quan kia nhất thời vui mừng khôn xiết, nói: "Bổn quan...tiểu nhưng không cần ban thưởng. Chỉ cần có thể ra sức nhiều hơn vì ngài đã là vinh hạnh lớn nhất rồi."
Trước đó, Niếp Mặc Ngôn đi theo đường lối cứng rắn, kết quả đã bị Lâm Bắc Thần không chút do dự một kiếm chém chết, sĩ quan này đã nhìn thấy trước mắt, lại liên tưởng đến tên tuổi ăn chơi trác táng của Lâm Bắc Thần, sĩ quan rất thông minh đã điều chỉnh chiến lược của mình với biểu hiện nịnh hót rất ti tiện.
Biểu cảm của Lâm Bắc Thần có chút cổ quái.
Hắn nhìn về phía sĩ quan này, nói: "Thật sao?"
Sĩ quan xét thấy sách lược của mình có tác dụng, vội vàng kìm nén nỗi hân hoan điên cuồng trong lòng, giơ ngón tay chỉ lên trời nói: "Tiểu nhân xin thề với trời, chỉ muốn dốc sức nhiều hơn cho đại nhân..."
"Muốn dốc sức nhiều hơn sao?"
Lâm Bắc Thần gật đầu nói: "Được, ta sẽ thỏa mãn ngươi... Quang Tương, đổi cho hắn một cái giỏ khoáng to gấp ba lần, để hắn từ nay về sau, làm việc của ba người, đào mỏ của ba người, không hoàn thành xong nhiệm vụ thì không được ăn cơm.”
Biểu hiện trên mặt của sĩ quan dần dần ngưng tụ lại.
(っ;) っ? Chờ đã.
Ta nói là dốc sức nhiều hơn, không phải là ý này.
Khi hắn muốn nói thêm điều gì đó, bóng dáng của Lâm Bắc Thần đã bay vút lên trời, biến mất về phía Vân Mộng thành.
"Chuột đại nhân, ta..."
Sĩ quan vẫn muốn vùng vẫy một chút.
Ba.
Quang Tương trực tiếp cho một roi đánh vào chân của sĩ quan này.
Đồ chó, lại có thể không biết xấu hổ như vậy, giống hệt như lão già Vương Trung kia, dám tranh sủng với ta?
Trực tiếp ném cho hắn một cái giỏ siêu lớn.
Nó sột soạt lau đi những lời tâng bốc được viết trên cái bảng treo trước cổ, viết lại hai chữ đơn giản và ngắn gọn——
"Đào nhanh."
Không đào đánh chết các ngươi.
......
......
"Thời gian không còn nhiều nữa."
WeChat rung lên, có tin nhắn của Kiếm Tuyết Vô Danh truyền đến.
"Ngắn như vậy à?"
Lâm Bắc Thần bay trong không trung, mặc dù càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi, nhưng hắn vẫn say đắm với cảm giác muốn làm gì thì làm này.
Đột nhiên trở nên mạnh mẽ, giống như một viên nước đá trong mùa hè, càng uống càng ghiền.
Ý còn chưa tận.
Kiếm Tuyết Vô Danh ở phía đối diện, nhìn thấy ba từ này suýt chút nữa tức chết.
Lão nương không phải làm vừa lòng ngươi, ta sớm đã cắt đứt thông đạo phá giới rồi.
Ngươi thực sự cho rằng cứ cầm cự truyền thần lực mà chiếu ảnh như vậy không phí sức hả?
Sữa của lão nương đã sắp vắt kiệt rồi.