"Nhiều nhất là thêm thời gian một tách trà nữa..."
Qua điện thoại đều như có thể thấy vẻ mặt phát khùng của nàng: "Ca, truyền thần lực xuyên giới chính là chuyện đi ngược lại ý chí của vũ trụ hồng hoang, ngay cả bậc thần vương tuyệt thế như Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ cũng không thể nào duy trì lâu như vậy được.
"Được rồi."
Lâm Bắc Thần vừa bay vừa hỏi: "Thực ra, từ trước đến nay, ta luôn có một câu hỏi muốn nghiêm túc hỏi ngươi."
"Nói."
Kiếm Tuyết Vô Danh trả lời.
"Hôm đó không nhìn rõ."
Lâm Bắc Thần hỏi: "Ngươi rốt cuộc là E hay F?"
"Ý gì vậy?"
Kiếm Tuyết Vô Danh gửi một biểu cảm khó hiểu.
Lâm Bắc Thần gửi tin nhắn nói: "He he he he, ý của ta là, ngươi thực ra chính là Kiếm Chi Chủ Quân, đúng chứ?"
Im lặng một lúc.
"Hả? Sao ngươi biết, ha ha ha ha, bị ngươi nhìn thấu rồi..." Kiếm Tuyết Vô Danh lập tức thừa nhận.
"Ha ha, ta chẳng qua chỉ muốn thăm dò ngươi một tý thôi. Không ngờ ngươi lại vô sỉ như vậy, trực tiếp thừa nhận rồi."
Lâm Bắc Thần nhất thời bật cười, dùng trí tuệ thông minh hoàn toàn có thể sánh ngang với nhan sắc tuyệt đỉnh của mình mà đưa ra một suy luận logic chặt chẽ không chút sơ hở: "Ha ha, ngươi thừa nhận nhanh như vậy thì chứng minh ngươi tuyệt đối không phải là Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ, còn muốn lừa ta, ha ha ha ha ha, ngươi mắc lừa rồi, bây giờ ta có thể chắc chắn 100%:Ngươi-tuyệtđối-không-phải-là-Kiếm-Chi-Chủ-Quân-miện-hạ!"
Kiếm Tuyết Vô Danh ở tín hiệu bên kia điện thoại nhìn thấy tin nhắn trên hệ thống siêu dẫn vi mô Kỳ Lân thế hệ thứ tám thì nhất thời sửng sốt.
Con mẹ nó!
Ngươi thực sự là một nhân tài.
Hại lão nương còn cho rằng mình đã bại lộ rồi.
"Không, ta thực sự là..."
"Ha ha, muốn lừa ta sao? Ngươi nằm mơ đi."
Trong lúc hai người trò chuyện, hắn đã đến được bầu trời phía trên Vân Mộng thành.
Thần huy vung vẩy.
Trăm kiếm trong không trung.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là khí tức của các thị dân trong Vân Mộng thành đang ở gần Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ nhất.
Vô số người quỳ xuống trên đường, thành kính cầu nguyện.
Lâm Bắc Thần đi đến bầu trời phía trên học viện Sơ Cấp Số 3, nhìn thấy đống đổ nát của học viện khói đen nghi ngút, những giảng đường sụp đổ, cháy đen đổ nát thê lương, cây cỏ cháy rụi...vườn trường to lớn như vậy, bị thiêu rụi ít nhất hơn một nửa, các học viên và giáo viên chạy đi chạy lại đang bận rộn chữa cháy.
Còn một số người bị bỏng và trúng độc cũng được tập trung cứu chữa.
Xem ra giống như những gì đã nghe thấy trong lời cầu nguyện, học viện tổn thất về tài vật còn nhiều hơn.
Nhân viên thương vong rất ít.
"Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ cũng có thể theo ý muốn mà lắng nghe được lời cầu nguyện của các tín đồ sao?"
Trong lòng của Lâm Bắc Thần khẽ động, gửi tin nhắn Wechat hỏi.
"Chỉ có lời cầu nguyện của những tín đồ có tinh thần lực mạnh mẽ thật sự mới có thể được thần linh nghe thấy, hoặc là những tín niệm cường đại bùng phát ra trong tích tắc. Nói chung, những lời cầu nguyện bình thường rất khó được thần minh của thần giới cảm thức được, bởi vì rào cản của Thần vực có lọc tính mạnh mẽ!"
Câu trả lời của Kiếm Tuyết Vô Danh rất chuyên nghiệp.
Lâm Bắc Thần trong lòng đã rõ.
Hắn đang định đáp xuống khuôn viên trường, đột nhiên có một số âm thanh giống như tiếng nổ của cự pháo từ hướng đông nam của Vân Mộng cảng truyền đến.
"Đó là......"
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía đại dương.
Chỉ nhìn thấy trên mặt biển ở phía xa xăm, từng chiếc tàu chiến của Hải tộc với các kích cỡ khác nhau từ dưới mặt biển sóng lớn trào dâng đột nhiên nổi lên, giống như những đàn kiến lớn từ trong tổ kiến chui ra, dày đặc, ngay lập tức bao trùm cả đường bờ biển, còn có những con hải thú khổng lồ, thân mặc áo giáp chất xương bằng kim loại phủ đầy rong biển, điều khiển những con sóng khổng lồ cao hàng chục mét, giống như sóng thần, cuộn trào về phía Vân Mộng thành ......
Cảnh tượng này thực sự quá hùng vĩ và đáng sợ.
Lâm Bắc Thần không khỏi mở to miệng, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây không phải là một khung cảnh bình thường.
Đây là chiến tranh ư?
Trong lòng hắn mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cũng chính vào thời điểm này——
"Không được, Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ không chống đỡ nổi, ngươi tự mình bảo trọng... Ta sẽ liên lạc với ngươi sau."
Kiếm Tuyết Vô Danh đã gửi một tin nhắn.
Sau đó, thần lực hùng vĩ từ trong cơ thể của hắn trực tiếp rút ra. Đậu xanh.
Lâm Bắc Thần ngay lập tức bị cảm giác toàn thân vô lực nhấn chìm, trực tiếp ngã xuống đất.
Con mẹ nó.
Coi ta là cái gì chứ, nói nhập thì nhập, cắm vào xong rồi rút đi...Thật vô tình con mẹ nó.
Trước khi ý thức mất đi, hắn không nhịn được lớn tiếng mắng chửi.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Giống như đang rơi vào trong vực sâu vĩnh hằng.
Không ngừng rơi xuống.
Vĩnh viễn không thể tới đáy.
Lại giống như ở trong một thông đạo màu đen, linh hồn bước đi một cách cô độc.
Không thể nhìn thấy ánh sáng cuối con đường.
Lâm Bắc Thần có ảo giác mình bị một cơn ác mộng bắt giữ tâm can, sau đó lại bị bóng đè, có vùng vẫy thế nào cũng không thể tỉnh lại được.
Trong lúc hốt hoảng, thỉnh thoảng sẽ có một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ vào trán và cơ thể hắn.
Xúc cảm nhẹ nhàng và lạnh lẽo khiến hắn lúc này mới cảm nhận được dấu vết của sự tồn tại.
Thời gian trôi nhanh.
Giống như đã qua mấy thế kỷ.
Thậm chí giống như đã qua mấy kỷ nguyên.
Khi Lâm Bắc Thần cho rằng mình sẽ bị trục xuất mãi mãi, ý thức của hắn cuối cùng cũng bắt đầu dần trở nên rõ ràng.
Hắn mơ hồ cảm nhận được y phục trên người mình đang bị đôi tay nhỏ bé dịu dàng kia cởi ra từng lớp một.
Sau đó, một cảm giác ấm áp và mềm mại truyền đến khắp cơ thể, đồng thời mang theo một chút ẩm ướt.
Loại cảm giác này dần dần trở nên rõ ràng.
Linh hồn không ngừng bị lôi kéo, có cảm giác kỳ dị ‘Thần nguyên quy vị’. Hắn cảm nhận được ngón tay của mình khẽ cử động.