"Ưm......"
Một tiếng rên rỉ vô thức từ trong miệng hắn phát ra.
Sau đó, hắn cảm thấy một bộ phận quan trọng nào đó ở bụng dưới của mình, dưới xúc cảm lau chùi ấm áp và ẩm ướt, đã bắt đầu không thể khống chế được mà đứng thẳng dậy.
Một tiếng kinh hô trầm thấp vang lên bên tai.
Giọng nói đó quen thuộc như vậy.
Giống như trong sự trầm luân vĩnh hằng, bản thân luôn mong chờ giọng nói đó. Sau đó bên cạnh lại truyền đến tiếng bước chân qua lại.
Tiếng mở cửa, đóng cửa.
Ý thức càng ngày càng rõ ràng.
Khả năng điều khiển cơ thể cũng nhanh chóng hồi phục.
Hắn cố gắng cử động ngón tay.
Chưa từng có thời khắc nào giống như lúc này, khiến cho Lâm Bắc Thần cảm nhận được rằng có thể điều khiển tay chân của mình làm một động tác vô cùng đơn giản ngày thường là một điều hạnh phúc đến vậy.
"Thiếu gia, thiếu gia..."
Có hơi thở ấm áp bên tai.
Ngọt ngào như hoa lan.
Cũng là một giọng nói rất quen thuộc.
Lâm Bắc Thần cố gắng mở mắt.
Một tia sáng lan tràn vào tầm mắt.
Giống như một tia sáng khởi đầu trong thời hồng hoang, hung hãn xé bỏ tất cả bóng tối trong tầm mắt của Lâm Bắc Thần.
Sau khi chớp mắt vài lần, thị giác hồi phục.
Cuối cùng hắn cũng nhìn rõ hai gương mặt trẻ trung và xinh đẹp quan tâm ở trước mặt mình, chính là hai tiểu tỳ nữ yêu kiều Thiến Thiến và Thiên Thiên.
"Thiếu gia, hu hu, tốt quá rồi, ngài tỉnh rồi sao?"
"Mau, nhanh đi báo với Vương quản gia, thiếu gia đã tỉnh rồi... hu hu hu, tốt quá rồi."
Nhìn thấy Lâm Bắc Thần mở mắt, hai tiểu mỹ nhân vô cùng vui mừng, khoé mắt ẩm ướt.
Những giọt nước mắt óng ánh như trân châu không thể ngừng lại được, chảy dài trên khuôn mặt non nớt, tạo thành những vết lõm nhỏ trên xương quay xanh thanh tú và xinh đẹp, sau khi tràn ra lại chảy xuống, chảy vào cổ áo, chảy qua dãy núi...
Lâm Bắc Thần đột nhiên trong lòng tràn đầy cảm động.
Khi bạn tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, có người quan tâm, phấn khích và để ý như vậy thì việc lấy lại sinh mệnh mới càng có ý nghĩa hơn.
Hắn mỉm cười mãn nguyện.
Ánh mắt dõi theo đường đi của những giọt nước mắt lăn trên làn da trắng như tuyết kia...
Góc độ vừa vặn.
Có thể nhìn thấy những quả anh đào màu hồng nhạt trên đỉnh của chiếc bát ngọc úp ngược, cùng với rãnh sâu loá mắt ở giữa.
Bùm
Cửa phòng bị đẩy ra một cách nặng nề. Quản gia Vương Trung chân trần lao vào. Tiếp theo là Tiêu Bính Cam ...
Còn có một số bạn học quen thuộc...
Có đám người Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn và Lưu Khải Hải.
Thiến Thiến và Thiên Thiên lập tức đứng thẳng dậy.
Lâm Bắc Thần chậm rãi thu hồi ánh mắt tiếc nuối vô hạn, duỗi đôi tay ra, chống đỡ nửa phần trên cơ thể, chậm rãi ngồi dậy.
Sau đó, hắn nhìn thấy ...
Một cột trụ nâng lên trời.
Σ_?
Hóa ra cảm giác ấm áp, mềm mại, ẩm ướt vừa rồi là do hai tỳ nữ đang dùng khăn nóng lau người mình ư?
Cho nên, trên người mình bây giờ ...
"Mau, ra ngoài, mau ra ngoài hết..."
Hắn phát điên lên nói: "Mấy cái tên khốn các ngươi không biết gõ cửa hả? Thật bất lịch sự, tốt xấu gì cũng để ta mặc y phục vào trước đã chứ..."
Mọi người đổ mồ hôi hột.
Lần lượt ra ngoài.
......
......
Sau thời gian một tách trà.
Trúc viện.
Trong đại sảnh.
"Ta đã hôn mê hẳn ba tháng ư?"
Lâm Bắc Thần hoàn toàn choáng váng.
Lần trước khi bị Kiếm Chi Chủ Quân nhập thân, đã hôn mê trọn mười ngày mười đêm.
Còn lần này lại biến thành ba tháng?
Với thành tích 99 điểm môn toán trong kỳ thi tuyển sinh đại học của mình, hắn ngay lập tức có thể đoán ra được, thời gian hôn mê lần này dài gấp chín lần so với lần trước.
"Ca à, chúng ta còn tưởng ngươi chết rồi..." Tiêu Bính Cam nước mắt lả chả nói.
Lâm Bắc Thần kinh ngạc nhìn hắn.
Con mẹ ngươi, đây là lời mà con người nói sao?
Tiêu Bính Cam sững sờ, đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nói: “Không phải, ta quá kích động nên nói hớ, là nhớ ngươi giết đi được...Ba tháng này, chúng ta ngày ngày đều bảo vệ ngươi. Tần chủ tế ngày nào cũng đến lau người và trị liệu cho ngươi, sợ ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, may mà Kiếm Chi Chủ Quân phù hộ."
"Hiện tại trò cảm thấy thế nào rồi?"
Sở Ngân với vẻ mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần cảm ứng tình trạng cơ thể mình.
Vốn không có cảm giác vô lực, cơ thể suy thoái sau giấc ngủ dài như trong truyền thuyết.
Có lẽ là nhờ vào khuôn mặt đẹp trai của mình- nếu như không phải mình đẹp trai như vậy, Tần chủ tế sao có thể ngày ngày đến điều trị cho mình chứ?
Cơ thể tràn đầy sức mạnh.
Nhưng còn Huyền khí...
Không có gì ngạc nhiên, vẫn giống y hệt lần trước
‘Tiểu hoả tinh thần’ màu bạc vốn dĩ bất ổn trong cơ thể kia, quả nhiên đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nếu như dùng tinh thần lực nhìn vào bên trong sẽ phát hiện trong đan điền lại có thêm một cơn lốc xoáy màu bạc kỳ dị khác, chiếm cứ trong đan điền.
Hình thái tương tự như luồng khí xoáy xuất hiện trong đan điền sau khi hắn bị Kiếm Chi Chủ Quân nhập thân lần đầu tiên, nhưng lại có màu sắc khác.
Giống như hai vầng thái dương lơ lửng trên vùng trời của thế giới đan điền.
Cảnh giới Huyền khí không có gì bất ngờ đã rơi xuống trình độ của người bình thường.
Con mẹ nó!
Lại phải trùng tu một lần nữa.
May mắn thay, đã có kinh nghiệm của lần đầu tiên, Lâm Bắc Thần cũng không căng thẳng lắm.
Mỗi lần sau khi bị thần nhập thân, tố chất cơ thể đều bị ngưng tụ và tăng cường, kinh mạch sẽ trở nên càng ngày càng vững chắc và mạnh mẽ—giống như một con sông nhỏ vốn dĩ không rộng lắm, đột nhiên bị dòng nước lũ cuộn trào mãnh liệt gột rửa qua một lần, năng lực dung nạp của lòng sông sẽ gia tăng rất nhiều.
Tu luyện lại lần nữa sẽ trở nên rất dễ dàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, muốn trở lại cảnh giới trước đây cũng không phải chuyện khó.
Và giới hạn trên của tu luyện sẽ càng cao hơn.
Là một chuyện tốt.