Lâm Bắc Thần vừa nghe thấy, trong lúc sững sờ, lại cảm thấy rất quen thuộc.
Kẻ phản bội?
Gian tế của Nhân tộc.
Nhanh như vậy đã có người nương nhờ Hải tộc rồi sao?
"Hải tộc đã giết rất nhiều sao?"
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc, lại hỏi.
Sở Ngân nói: "Trong nội bộ Hải tộc, ý kiến đối với Nhân tộc vốn không đồng nhất. Phe đứng đầu là Hải lão nhân thì chủ trương nhân từ với Nhân tộc, hòa nhập và giao lưu với Nhân tộc, coi Nhân tộc như một công dân dưới sự cai trị, còn phe do Phi Sa thần tướng ‘Hắc Lãng Vô Nhai’ đứng đầu rất căm ghét Nhân tộc, coi Nhân tộc như nô lệ, động một tí là đánh giết, thậm chí làm thịt ăn... Tin tốt là cục thế hiện tại, phe của Hải lão nhân đang chiếm thượng phong.”
Lâm Bắc Thần im lặng một lúc lâu mới nói: "Nói như vậy, Hải lão nhân cũng góp phần vào việc tiến công Vân Mộng thành?"
Sở Ngân nói: "Ông ta chính là đại tướng của Hải tộc, đã du lịch trên lục địa mấy chục năm, đối với phong thổ của đế quốc, quen thuộc đến cực điểm. Đây là kế hoạch tác chiến do ông ta hoạch định ra, đã ra lệnh cho các thuật sĩ của Hải tộc thi triển bí thuật, giáng mưa liên tục mấy chục ngày khiến cho Vân Mộng thành biến thành một vùng ngập lụt, lại nhờ vào Vệ Thị công điện nghiệm thần yểm trợ, đã phát động cuộc tập kích đột ngột, trong ứng ngoại hợp, tiếp ứng chiến hạm của Hải tộc. Sau nửa ngày đã công phá Vân Mộng thành, Thôi thành chủ trọng thương bị bắt..."
Lâm Bắc Thần trầm ngâm gật đầu.
Chẳng trách mà ngày đó, luôn cảm thấy giọng điệu của của Hải lão nhân rất kỳ quái, đồng thời hoàn toàn nắm chắc, thuộc nằm lòng tất cả thế cục trong Vân Mộng thành.
Thì ra thực sự là có mưu đồ.
"Đúng rồi. Ông vừa mới nói Thôi thành chủ trọng thương bị bắt, sau đó thì thế nào?”
Lâm Bắc Thần hỏi.
"Luôn bị Hải tộc giam cầm, đế quốc đã vài lần nghĩ cách cứu viện nhưng đều thất bại. Bây giờ cũng không biết là còn sống hay đã chết.”
Phan Nguy Mẫn nói.
Lâm Bắc Thần đột nhiên nhớ ra một chuyện liền nói: "Đúng rồi, sư phụ của ta đâu? Ông ta..."
Hải tộc đột nhiên phát động chiến tranh, nữ thần Hải tộc cũng không thể nào không biết trước chuyện này.
Nếu là như vậy, mấy ngày tươi đẹp ngắn ngủ kia của sư phụ, có lẽ là có chút gượng gạo.
Lão nhân gia ông ta, không phải đã bị ám toán rồi đấy chứ? Lâm Bắc Thần đột nhiên rất lo lắng.
Sở Ngân nhìn những người khác.
Vẻ mặt của mọi người đều trở nên lúng túng.
"Sư phụ ta không phải đã chảy ra chuyện rồi đấy chứ?"
Lâm Bắc Thần đột nhiên đứng dậy, lo lắng nói.
Mọi người đều có chút im lặng.
Cuối cùng, vẫn là Tiêu Bính Cam với vẻ mặt ngu ngơ nói: "Xảy ra chuyện thì không, nhưng người kia hoa tàn bướm ít vẫn bị tình yêu làm mê muội đầu óc, đã làm kẻ phản bội, bây giờ đã làm thành chủ của Vân Mộng thành rồi."
Hả?
Lâm Bắc Thần giật mình đến nỗi suýt tè ra quần. Lão Đinh, ông ta lại có thể trở thành kẻ phản bội ư?
Không phải chứ?
Theo hiểu biết của Lâm Bắc Thần, cho dù bản thân hắn có trở thành kẻ phản bội, thì lão Đinh treo Kiếm Đức Hạnh giữa eo cũng không thể nào trở thành kẻ phản bội.
Nhưng biểu hiện của Sở Ngân và những người khác dường như không phải đang nói đùa.
Không lẽ thực sự đúng với câu nói ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’, Lão Đinh đã bị môi đỏ liệt diễm của sư nương làm hao mòn hết khí thế anh hùng trên người rồi sao?
Hắn dừng lại một lát, đột nhiên nở nụ cười, vui vẻ nói: "Nói như vậy, bây giờ ta chẳng phải đã trở thành đồ đệ của thành chủ rồi sao? Hình như thân phận địa vị đã được nâng cao rồi.”
Trên trán của mọi người đều có hắc tuyến.
Góc độ rõ ràng kỳ lạ.
Nhưng nếu nói như vậy, hình như cũng không có gì sai.
"Ta muốn đi nhận sư phụ, a ha ha ha, từ nay về sau, ta xem trong thành này có ai dám khiêu khích ta."
Lâm Bắc Thần nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
Sở Ngân vội vàng kéo hắn lại, nói: "Tiểu tử thối, đừng hấp tấp, ta biết trò đang nghĩ cái gì, nhưng Đinh Tam Thạch bây giờ đã không còn là Đinh giáo viên của trước đây nữa. Tay của ông ta đã dính đầy máu tươi của chúng ta, giết đến đỏ cả mắt rồi, ngay cả trò cũng không thể thuyết phục được.”
Đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng ồn ào bên ngoài Trúc viện truyền đến. Sau đó lại là tiếng đánh nhau và la hét.
Lâm Bắc Thần và những người khác vội vàng chạy nhanh ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy ba võ sĩ của Hải tộc dẫn theo 20 võ sĩ Nhân tộc đang ở trong khuôn viên của học viện Số 3, đánh nhau với các học viên trẻ tuổi.
Ba người của Hải tộc với hình dáng kỳ quái, một người trông giống bạch tuộc có đầu người và hai chân người. Một người giống như nhân loại với cái đầu tôm biển. Một người khác lại là một nam nhân mang cái mai rùa trên lưng, thoạt nhìn giống như một gã gù.
Còn những võ sĩ nhân loại theo bên cạnh bọn họ đều được Hải tộc trang bị áo giáp cùng một màu trắng, lưng vác theo một chiếc khiên tròn hình con rùa, eo treo trường kiếm, cũng khá tinh xảo.
Trên mặt đất, một số học viện bị đánh ngã, thương thế rất nặng, có hiện tượng chi thể bị chém gãy.
Còn có mấy chục học viên, khổ sở bảo vệ cũng đã ngã xuống.
Nhưng cũng bị tên bạch tuộc của Hải tộc kia bật cười ha hả, vung vẩy xúc tua giống như roi thép, quất ba học viên bay ra ngoài.
Máu tươi bắn tung tóe trong không trung. "Aaaaa......"
Tiếng la hét thảm thiết vô cùng chói tai của học viên vang lên trên trường luyện võ của học viện.
Nhiều học viên với đôi mắt đỏ hoe xông lên.
"Còn không mau lui xuống, đại nhân của Hải tộc chỉ bắt kẻ đầu sỏ tổ chức gây rối, các ngươi đừng tự chuốc lấy phiền phức..."
Một võ sĩ phản bội ăn mặc giống như đoàn trưởng lớn tiếng la mắng.