Võ giả Hải tộc đầu tôm biển nhìn chằm chằm vào đám người, dùng tiếng người không thành thạo lắm, cười lạnh quát to.
"Các ngươi ...lại dám ... gây rối... giết hết bọn họ..."
"Không thể mang Phùng Luân đi..."
"Chúng ta chỉ là biểu tình chân chính mà thôi, luật pháp cho phép."
"Các bạn học, đoàn kết lại, thà chết chứ không chịu làm dân mất nước ..." "Đúng, có bản lĩnh thì giết chết tất cả chúng ta đi."
"Thả Thôi Minh Quỹ và giáo viên Đường Thiên ra!"
Các học viên giận dữ, tất cả đều là những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, từ khắp nơi trong khuôn viên trường xông tới, tay trong tay, vai kề vai, tạo thành một bức tường người, bảo vệ mấy học viên ngay từ đầu đã bị đánh bể đầu chảy máu ở chính giữa.
"Loài người ngoan cố ngu xuẩn...chết."
Hải tộc mang theo mai rùa, cầm một thanh cốt đao khổng lồ trong tay, không chút thương tiếc, trực tiếp chém về phía bức tường người.
Ánh đao lấp loé.
Các bạn học đứng mũi chịu sào, kinh sợ toàn thân run rẩy, nhưng thà chết chứ không rút lui, nhắm mắt lại chờ chết.
Nhưng rất lâu sau, cảm giác cơ thể bị xé rách như trong tưởng tượng không hề truyền đến.
Bên tai truyền đến một trận cảm thán.
Mấy bạn học này kinh ngạc từ từ mở mắt ra.
Liền nhìn thấy một bóng người không thể thân thuộc hơn, không biết từ lúc nào đã cản trước mặt mấy người bọn họ, dùng ngón tay kẹp chặt thanh cốt đao khổng lồ của mai rùa Hải tộc.
"Lâm Bắc Thần!"
"Bắc Thần sư huynh."
Trong sự kinh ngạc, những tiếng reo hò khó giấu nổi sự phấn khích, ngay lập tức bộc phát giống như thuỷ triều.
Vào lúc này, trong lòng những học viên của học viện Số 3 tràn ngập cay đắng và tuyệt vọng, giống như những lữ nhân chết đuối cực khổ vùng vẩy, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hy vọng. Trong từng đôi mắt trẻ trung và dũng cảm lóe lên ánh sáng đã lâu không gặp.
Huyền thoại của học viện đã mất tích từ lâu kia, cuối cùng đã trở lại rồi sao?
"Tiện nô của nhân loại to gan, còn không buông tay."
Mai rùa Hải tộc vùng vẫy mấy lần liên tiếp, nhưng lại không thể dịch chuyển được cốt đao một chút nào, như thể nó đã bị khảm vào trong sinh thiết, ngay lập tức vừa kinh ngạc vừa tức giận hét lớn.
"Ngươi dám mắng ta?"
Lâm Bắc Thần đột nhiên tức giận: "Đồ xấu xí nhà ngươi, ngươi lại dám mắng ta?" Hắn liền vung cổ tay.
Răng rắc, răng rắc.
Có tiếng gãy xương dày đặc vang lên.
Thanh cốt đao khổng lồ ngay lập tức nứt ra từng tấc một.
Mai rùa Hải tộc cầm cốt đao chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng không gì sánh nổi ập tới, còn chưa phản ứng, một nửa cơ thể của hắn đã bị lực lượng này chấn động nát thịt, hét lên thảm thiết rồi ngã xuống.
Thương thế này vừa nhìn qua đã biết là sẽ không cứu sống. Nhưng nhất thời cũng chưa chết được.
Sống không bằng chết, gào thét không ngừng.
Đám đông kinh hô.
Mấy chục võ sĩ nhân tộc không khỏi bàng hoàng, lần lượt rút lui.
Hai cao thủ của Hải tộc lại lao tới chỗ đồng bọn của mình, muốn cứu chữa.
Lâm Bắc Thần không xuất thủ nữa.
Hắn quay đầu lại nhìn bạn học của mình, nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Phùng Luân học trưởng và Cao Minh học trưởng, bọn họ đang tổ chức biểu tình để phản đối việc Sở hành chính bắt giữ hai giáo viên Đường, Thôi, một cuộc biểu tình hòa bình đòi thả người..."
"Đúng vậy, chúng ta còn chưa ra khỏi cổng trường, đám người Hải tộc này đã đem tay sai xông vào trong khuôn viên trường, không nói không rằng đã muốn giết người..."
"Thật là quá đáng."
"Bọn họ quả thực sự muốn giết đám người Phùng Luân sư huynh."
Các bạn học có cảm giác như một đứa trẻ chịu uất ức nhìn thấy người nhà, ta một câu ngươi một câu mà cáo trạng.
Phùng Luân?
Cao Minh?
Lâm Bắc Thần nhìn về phía mấy thiếu niên vỡ đầu chảy máu đang được bảo vệ trong đám đông.
Lúc đầu khi mình vừa mới xuyên không tới đây, chính là hai thiếu niên kia đã cùng với Ngô Tiếu Phương đánh úp làm khó mình trong quá trình tham gia cuộc thi giữa năm.
Đặc biệt là Phùng Luân, là liếm cẩu số một của Mộc Tâm Nguyệt.
Để có được nụ cười của mỹ nhân, hắn đã đặc biệt chặn Lâm Bắc Thần vào sáng sớm, tuyên bố muốn khiến Lâm Bắc Thần chui qua đũng quần của hắn, kết quả ngược lại bị Lâm thiếu gia bật hack làm nhục một trận, doạ dẫm tống tiền 20 ngân tệ, sau đó đã làm rõ được bí ẩn về việc sạc pin điện thoại.
Còn Cao Minh, lúc đó cũng được coi là một tiểu thiên tài của năm 2. Mối quan hệ giữa hai người này với Lâm Bắc Thần cũng không tốt lắm. Ấn tượng của Lâm Bắc Thần đối với bọn họ cũng dưới mức trung bình.
Sau Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, các học viện Trung Cấp lớn đã đặc biệt tuyển học viên, một số học viên năm thứ ba của học viện Sơ Cấp Số 3 đã được đặc tuyển, thế là rất nhiều học viên năm hai đã tiến vào học khóa học năm ba trước thời hạn.
Phùng Luân và Cao Minh hai người hiện tại cũng được coi là đại học trưởng trong các học viên ở học viện Sơ Cấp Số 3.
"Hai người các ngươi...lại còn biết làm loại chuyện của con người này sao?"
Lâm Bắc Thần khá bất ngờ nói.
Phùng Luân đầu bê bết máu, nhìn Lâm Bắc Thần với vẻ mặt phức tạp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Họ Lâm kia, ngươi coi thường ai vậy chứ? Đừng tưởng rằng Vân Mộng thành chỉ có một mình ngươi là Thiên Kiêu. Lão tử cũng là người có cốt cách... "
Hắn ngoài miệng thì cứng nhưng trong lòng lại chua xót.
Kể từ sau cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá, rồi lại đến phong ba của Đàm Cổ Kim, sau đó là công điện nghiệm thần, hắn đã coi Lâm Bắc Thần là thần tượng của mình, chỉ là vì đoạn ân oán ban đầu khiến cho thiếu niên tâm tính thích sĩ diện như hắn, không cách nào nhận sai trước đám đông.
"Ồ hô?"
Lâm Bắc Thần thực sự đã đánh giá cao hơn một phần về con liếm cẩu năm xưa này.
Cao Minh lau máu tươi trên trán, nói: "Lâm học trưởng, mau cứu hai vị giáo viên đi. Họ đang ở trong phòng giam, sắp bị tra tấn chết rồi..."
Lâm Bắc Thần đang định nói gì đó...
Lúc này--