Tiễn Nguyên Cương dẫn theo võ sĩ Hải tộc và bối giáp kiếm sĩ, tức giận gào thét, ngăn cách những người biểu tình ra khỏi đám người An Mộ Hi.
Cây cầu treo phía sau ầm ầm dâng lên, con đường phía sau bị cắt đứt.
Bùm bùm bùm!
Từng con thuỷ thú bạch tuộc khổng lồ xuất hiện trên mặt nước, khuấy động từng tầng sóng lớn, cơ thể to lớn khủng khiếp toát ra khí tức ngang ngược, hung bạo, đôi mắt giống như ma đăng đến từ vực thẳm Cửu U.
Từng chiếc chiến hạm của Hải tộc cũng từ dưới đáy biển nổi lên.
Tiếng bước chân xung quanh truyền đến.
Một số lượng lớn võ sĩ của Hải tộc và các bối giáp võ sĩ của Hải tộc từ tứ phía bao vây tới.
Cục diện ngay lập tức đảo ngược.
Hơn vạn người biểu tình thị uy của Nhân tộc ở Vân Mộng thành bị vây chặt trong một góc của quảng trường, giống như dê con đợi làm thịt.
Cổng của Thành Chủ phủ mới được mở ra.
Một số lượng lớn binh sĩ của Hải tộc từ bên trong lao ra.
Lâm Bắc Thần liếc nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
Tình huống không đúng lắm.
Hải tộc dường như đã sớm đã có phòng bị, bố trí xong mai phục.
Đám người mình sao cứ giống như vội vàng tới giao đồ ăn vậy chứ?
Hắn quay đầu nhìn đám người Sở Ngân, Phan Nguy Mẫn và Lưu Khải Hải.
Nếu như nói trước đây mình bốc đồng thì tại sao ba lão hồ ly này lại không nhắc nhở hay ngăn cản mình mà ngược lại còn ngấm ngầm đồng ý, đồng thời ủng hộ hành động ‘liều lĩnh’ của mình chứ?
"Thả hai vị giáo viên..." "Phản đối!"
"Chúng ta không phải heo chó, ngừng giết chóc." Đám đông hò hét.
Chính vào lúc này-- Ong ong ong!
Tiếng còi kèn lệnh của ốc biển khổng lồ vang lên trong Thành Chủ phủ.
Những chiến sĩ trọng giáp của Ngưu Hà tộc trăm tuổi thân mặc trọng giáp màu đỏ, thân thể đều cao hai mét, giáp trụ nhuộm đỏ như máu, từ trong cổng của Thành Chủ phủ xông ra, theo sau là hai mươi kỵ sĩ cá ngựa, theo sau nữa là hai tướng lĩnh của Hải tộc cưỡi Hải Mã, mặc giáp trụ khác nhau, một đỏ một đen, đội mũ bảo giáp và mang mặt nạ che mặt ...
Các cường giả của Hải tộc này tách ra hai bên trái phải. Lâm Bắc Thần đưa mắt nhìn kỹ lại.
Điệu bộ này giống như đang hát kịch.
Tiếp theo e là sẽ có đại nhân vật của Hải tộc sắp xuất trận.
Quả nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn phải đối mặt với tiếng bước chân nặng nề giống như trống trận, từ trong cổng lớn của Thành Chủ phủ, một chiếc kiệu trang trọng do bốn Hải Ngưu lực sĩ của Bố Nhĩ tộc cao bốn mét khiêng trên vai, từ từ đi tới trước mặt.
Một chiếc kiệu hoa lệ.
Trọn vẹn mười mét vuông.
Khung đế được đúc từ vàng tạo thành hình chữ ‘井’, trên đó có các bậc thang bí ngân, chia thành chín bậc, mỗi một bậc được khảm bằng dạ minh châu, bảo châu, huyết san hô to bằng nắm tay và các bảo vật quý hiếm của nhân gian khác. Nhìn lên trên lại có một đôi Bàn Long vàng vây quanh bảo toạ, phía sau mui kiệu ngũ sắc dựng thẳng đứng.
Trên mui kiệu, một bức rèm châu tinh mịn toả ra thuỷ nguyên tố chập chờn rủ xuống.
Mỗi một hạt hải châu đều là một bảo vật pháp thuật, ẩn chứa năng lượng thủy nguyên tố nồng đậm, toát ra từng tia ẩm ướt mờ mịt, bao phủ lấy hai bóng người ngồi trên bảo toạ, chỉ có thể nhìn rõ đường nét đại khái, không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Lâm Bắc Thần nhìn trợn cả mắt lên.
Cái kiệu này cũng thú vị đấy.
Chắc chắn đáng tiền.
Còn có thể tỏ vẻ.
Nhưng chắc chắn là rất nặng.
Bởi vì Hải Ngưu lực sĩ của Bố Nhĩ tộc là một chủng tộc được biết đến là có thần lực trời sinh trong hàng trăm chủng tộc dưới biển. Bốn lực sĩ Hải Bố Nhĩ tộc khiêng kiệu này rõ ràng chính là những thần lực sĩ tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ lưỡng, nhưng bước chân vẫn rất chậm.
Mỗi khi bốn đại lực sĩ của Hải tộc cất bước, mặt đất đều giống như trống trận, rung lên bần bật.
"Là kiệu của công chúa Hải tộc."
Sở Ngân thấp giọng nói: "Người ngồi trong kiệu chính là trưởng công chúa của Tây Hải Đình Vương của Hải tộc và phò mã của nàng ta."
"Lão Đinh?"
Lâm Bắc Thần nói.
Sở Ngân gật đầu.
Woa.
Lâm Bắc Thần ngay lập tức hiện ra ánh mắt ghen tỵ sâu sắc.
Ta luôn cho rằng dựa vào khuôn mặt của mình, nhất định có thể dựa vào mặt để ăn cơm.
Không ngờ rằng với khuôn mặt già nua hình tam giác kia của sư phụ mà lại có thể ăn cơm dẻo, hậu sinh khả uý, hoàn toàn nghiền áp đệ nhất mỹ nam của Vân Mộng thành như mình.
Không hổ là sư phụ.
Chắc chắn là có kỹ xảo gì đó đặc biệt?
"To gan, các ngươi lại dám đột nhập vào Thành Chủ đảo, có biết đây là trọng tội không?"
Tướng lĩnh mặc giáp đỏ cưỡi Hải Mã Vương ở phía bên phải kiệu, chậm rãi cưỡi ngựa đi ra, đến trước mặt đám người thị uy, quát lên: "Còn không mau quay về đường cũ, nếu không, hôm nay các ngươi sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.”
Giọng nói này rất quen thuộc.
Lâm Bắc Thần liền sửng sốt, nói: "Là ngươi sao? Là ngươi sao? Là ngươi sao? Hải lão nhân."
Tướng lĩnh vén mặt nạ lên.
Để lộ ra một khuôn mặt quen thuộc và mái tóc tha thướt bắt mắt kia. Không phải Hải lão nhân thì còn ai chứ?
"Ngươi tỉnh rồi à? Hừ, lại đi theo làm càn, đi mau đi mau, vừa mới tỉnh lại không biết trời cao đất dày đi thị uy." Hải lão nhân cau mày nói: “Nể tình giao tình ngày trước, hôm nay tha cho ngươi một mạng, đi mau, rời khỏi Vân Mộng thành.”
Không đợi Lâm Bắc Thần nói gì, một vị tướng lĩnh khác của Hải tộc cưỡi Hải Mã Vương đã cười lạnh.
Liền thấy hắn nhanh chóng bước xuống Hải Mã Vương, chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói: "Đi sao? Giết võ sĩ của Hải tộc ta, tự tiện xông vào cầu treo Giao Cốt, xung kích Thành Chủ phủ. Từng chuyện một đều không thể nào tha thứ. Hải Cẩu đại sư, giao tình của ngươi có giá như vậy à, trực tiếp buông tha cho một tên hung phạm tội ác tày trời? ”
Vị tướng lĩnh này thân hình cao gầy, cao chừng hai mét năm, trên người mặc giáp trụ màu đen giống như trời sinh, khi vén mặt nạ lên, lộ ra một khuôn mặt gầy gò lạnh lùng, khuôn mặt đặc thù như cá mập đen.
"Đây là Hắc Sa thần tướng của Sa Khắc tộc ‘Hắc Lãng Vô Nhai’, một trong trăm bộ tộc dưới biển, Ưng phái trong Hải tộc, chủ trương đối với Nhân tộc theo chính sách diệt sạch chủng tộc. Nghe nói có sở thích ăn người sống, rất nhiều thị dân của Vân Mộng thành đã phải vùi thân trong bụng hắn, ra tay tàn nhẫn, thực lực mạnh mẽ, cấp đại tông sư võ đạo..."
Sở Ngân nói bên tai Lâm Bắc Thần.