"Sao ông biết chi tiết như vậy?"
Lâm Bắc Thần hỏi.
Sở Ngân tỏ vẻ đương nhiên đáp: "Ta đã qua lại với ma quỷ của Sa Khắc tộc này gần ba tháng, có thể không quen thuộc sao?"
"Ồ hô?"
Lâm Bắc Thần nói: "Vậy nên, kế hoạch của các ông hôm nay rốt cuộc là gì?"
Sở Ngân thấy hắn có vẻ là muốn hiểu rõ, cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp nói thẳng ra: "Kế hoạch rất đơn giản. Chính là dùng sức ảnh hưởng và sức kêu gọi của trò ở Vân Mộng thành để tổ chức một cuộc biểu tình quy mô lớn nhất, đoàn kết tất cả đồng bào, chiến đấu một lần, hoặc là giành lại quyền lực cho tất cả mọi người, hoặc là cùng nhau chết ở đây."
"Cho dù không xảy ra cảnh trong trường, ba người bọn ta cũng sẽ mời trò tham gia biểu tình. May mà nhiệt huyết của các học viên hình như đã cảm nhiễm được trò."
Phan Nguy Mẫn rất bình tĩnh nói.
"Oa, các ông thật là không có nhân tính. Ta vừa mới tỉnh dậy, đến cả răng còn chưa đánh, còn chưa đi tiểu, các ông không thể chờ một chút, để ta làm quen với môi trường trong thành và khôi phục thực lực...... "
Lâm Bắc Thần phỉ nhổ nói.
Lưu Khải Hải lắc đầu nói: "Thời gian không chờ ta được. Trong thời gian ba tháng này, chúng ta đã sắp không đợi tiếp được nữa, đã chết quá nhiều người, cũng chảy quá nhiều máu rồi, nếu như còn đợi tiếp, các thường dân trong Vân Mộng thành sắp chết hết rồi.
Lâm Bắc Thần: "......"
Mặc dù có cảm giác hơi bị lợi dụng nhưng hắn không hề tức giận.
Không biết bắt đầu từ khi nào hắn đã nảy sinh cảm giác đồng cảm với thành thị và người trong thành thị này.
Bất luận là Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến hay là trận chiến giữa các Thiên Kiêu hàng đầu, hay trận quyết chiến trên biển giữa sư phụ và Chu Bích Thạch, hay cuộc công điện nghiệm thần sau đó, đám người trong thành này đều lựa chọn sự lương thiện, lựa chọn đứng vững ở trận doanh của Lâm Bắc Thần.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng hàng vạn người cùng vỗ tay, cùng hô to tên mình, cùng nhau cầu nguyện cho mình.
Những người sống ở trong thành này đã từng rất đáng yêu và chân thành như vậy.
Bọn họ giống như rất nhiều người thân, bạn bè và bạn học mà Lâm Bắc Thần đã gặp được trên trái đất trong kiếp trước, yêu cuộc sống và yêu thương những người xung quanh, nỗ lực đấu tranh vì một tương lai tốt đẹp.
Đáng tiếc trận chiến tranh đột nhiên nổ ra khiến cho những ngày tháng bình yên bị phá vỡ.
Sinh ly tử biệt trở thành trạng thái bình thường.
Cho nên bọn họ mới phẫn nộ như vậy, bất chấp tính mạng tham gia biểu tình thị uy.
Có lẽ đây là trận chiến cuối cùng của thành thị này?
Vừa rồi ba người Sở Ngân đã nói: “Thời gian không đợi ta”, bọn họ đã không thể đợi tiếp được nữa.
Trên thực tế, nói rõ hơn một chút, chính là thành thị này đã không thể nào chờ đợi tiếp nữa.
Trong ba tháng mà mình hôn mê, bọn họ trông ngóng và chờ đợi như thế nào chứ? Niềm hy vọng cuối cùng của cả làng?
Mình có thể gánh vác nổi sự kỳ vọng và tin tưởng như vậy không?
Lâm Bắc Thần rơi vào im lặng.
"Vân Mộng thần điện thì sao?"
Dừng lại một lúc, Lâm Bắc Thần lại hỏi: "Tần chủ tế bọn họ đang ở đâu?"
“Vân Mộng thần điện đã bị buộc phải sơ tán khỏi Vân Mộng thành, chuyển đến Triều Huy đại thành rồi.” Lưu Khải Hải nói: “Bây giờ trên núi thần điện đã châm ngọn lửa tín ngưỡng của Hải Thần.”
"Ơ, trước đó không phải đã nói là Tần chủ tế vẫn đang ở trong thành ngày ngày trị thương cho ta..."
Lâm Bắc Thần nghe vậy, cực kỳ kinh ngạc.
“Tần chủ tế vẫn đang bí mật ẩn nấp trong thành. Sau khi ngươi hồi phục, nàng đã rời đi rồi.” Sở Ngân đưa ra đáp án.
Lâm Bắc Thần liền sững sốt.
Thì ra Tần chủ tế bây giờ đã là ‘đảng phái ngầm’ rồi à?
"Vậy Tiểu Tây sơn của ta ..."
Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng nhớ tới mỏ Huyền thạch của mình.
Ngay lập tức toát mồ hôi lạnh.
Mình đã hôn mê ba tháng, mỏ Huyền thạch không phải đã bị Hải tộc chiếm đóng và đào sạch rồi đấy chứ?
Một mình Quang Tương, cho dù có thể kéo phân ở trước mặt đại quân của Hải tộc cũng không thể bảo vệ nổi Tiểu Tây sơn.
Không phải đã bị Hải tộc bắt và trở thành chuột nướng Vân Mộng rồi đấy chứ?
A, thật là chết tiệt mà.
Mình vừa mới vừa tỉnh lại, liền bị mấy người Sở Ngân túm lấy điên cuồng phổ cập chuyện lớn của thiên hạ trong ba tháng gần đây, ngược lại quên mất mấy ‘chuyện nhỏ’ quan trọng nhất bên cạnh mình...
"Cái này thì trò yên tâm, tên sư phụ phản bội kia của trò vẫn còn có lương tâm, đã bảo vệ mỏ khoáng ở Tiểu Tây sơn cho trò.”
Sở Ngân khịt mũi một tiếng, nói: "Nhưng mà, trong chuyện này cũng có một phần công lao của Tần chủ tế. Một điều kiện để Vân Môn thần điện rút lui chính là Hải tộc không được động vào mỏ khoáng ở Tiểu Tây sơn của trò.”
Lâm Bắc Thần nghe vậy thì khá là kinh ngạc.
Còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết?
Phan Nguy Mẫn thấp giọng nói: "Chuyện này thực sự là quên nói cho trò biết. Trận chiến hai tháng trước thực sự khiến người chói mắt thần linh mê mẫn. Tần chủ tế đại khai sát giới, đã giết chết ba vị giáo chủ của Hải Thần. Khiến cho một đại giáo chủ người cá của Hải Thần phải hiện thân, mới đạt thành thỏa thuận rút lui.”
Wow.
Lâm Bắc Thần kinh ngạc trong lòng. Không hổ là Tần tỷ tỷ.
Bên này hắn đang cảm khái, Phi Sa thần tướng ‘Hắc Lãng Vô Nhai’ của Sa Khắc tộc ở đằng kia đã không nhẫn nại được nữa, ánh mắt hung ác, cười lạnh nói: "Các tiện dân, toàn bộ quỳ xuống, thề trung thành với Hải Thần vĩ đại có lẽ còn có thể sống, nếu không thì sẽ cùng chết với mấy người dẫn đầu.”
Đám người náo động.
Nhưng không có ai quỳ xuống.
Phùng Luân trên đầu quấn băng gạc màu trắng, vết máu thẩm thấu, vung tay hét lớn: "Tín đồ của Kiếm Chi Chủ Quân sao có thể phản bội tín ngưỡng của kiếm sĩ, ngươi có gan thì giết sạch bọn ta đi..."
Giọng nói vừa dứt.