Xoẹt!
Các ngón tay của ‘Hắc Lãng Vô Nhai’ khẽ nhúc nhích.
Một luồng hắc quang phá không trung.
Giống như sấm chớp đánh về phía Phùng Luân.
Thực lực của người sau kém xa, hoàn toàn không phản ứng kịp.
May mắn thay, bên cạnh còn có Lâm Bắc Thần.
Lâm đại thiếu phản ứng cực nhanh, giơ tay nắm lấy hắc quang kia trong tay.
Lòng bàn tay hơi run.
Mở ra xem.
Là một cái vảy cá nhỏ.
Lâm Bắc Thần đột nhiên siết chặt tay, trực tiếp bóp nát vảy cá thành bột mịn, ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Lãng Vô Nhai, nói: "Nghe nói ngươi thích ăn thịt người?"
Phi Sa thần tướng nhếch miệng cười, hàm răng trắng sắc nhọn như dao, khiêu khích nói: "Ta biết ngươi, tên phá gia chi tử do Bắc Hải Chiến Thần Lâm Cận Nam hạ sinh, được mệnh danh là đệ nhất thiên tài của Vân Mộng thành, ha ha, còn là một Thần Quyến Giả của Nhân tộc... Thịt của ngươi, chắc là ngon lắm."
Lâm Bắc Thần cười ha hả hỏi: "Ngươi có vây cá không?"
"Hả?"
Phi Sa thần tướng liền sững sờ.
Lâm Bắc Thần nói: "Nghe nói vây cá mập là cực phẩm trong tất cả các loại vây cá. Ta rất tò mò ngươi bán tiến hoá thành cái dạng này, không biết có còn giữ lại được vây cá mập hay không. Lát nữa giết ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức để giữ cho ngươi toàn thây. Tới lúc đó cắt lấy vây cá mập hầm súp để bồi bổ cho Hàn Băng Lãng nhà ta, biết đâu có thể sinh ra một lũ sói con mạnh mẽ.”
"Nhân tộc đê tiện..."
Yết Hầu của Phi Sa thần tướng phát ra tiếng nguyền rủa giống như gầm gừ.
"Được rồi, Hắc Lãng tướng quân, ngươi đừng kích thích mâu thuẫn nữa.”
Hải lão nhân mở miệng, nói: "Lui xuống đi, hôm nay có đại công chúa ở đây, chuyện phải thống nhất giải quyết. Không đến phiên ngươi ra lệnh."
"Hải cẩu đại soái, ngươi thân là đại soái của Hải tộc, lại có thể thiên vị những hạ nhân thấp hèn này như vậy. Ta thật sự cảm xấu hổ thay ngươi." Phi Sa thần tướng cười lạnh nói: “Ngươi không xứng được hưởng vinh quang của Hải Thần, không xứng làm một chiến sĩ Hải tộc vĩ đại.”
Hải lão nhân cười lạnh: "Tên đồ tể bạo ngược, ngu ngốc thiển cận, vinh quang của Hải Thần miện hạ muốn truyền bá khắp lục địa thì phải coi Nhân tộc như dân mình. Giết chóc cũng không giải quyết được tất cả vấn đề."
Phi Sa thần tướng nghe vậy, đang định phản bác...
"Được rồi, ta đã quá chán ngán vì những trận cãi vã không dứt của hai người."
Trên chiếc kiệu vàng sang trọng kia, một giọng nói uy nghiêm cao cao tại thượng vang lên.
Trưởng công chúa của Tây Hải Đình, người thống trị cao nhất của Vân Mộng thành mới đã lên tiếng.
Lâm Bắc Thần nghe thấy rất rõ ràng, quả nhiên là giọng nói của ‘sư nương’.
Sư nương hóa ra lại là trưởng công chúa của Tây Hải Đình?
Wow.
Cơm mềm này của sư phụ, quả thực đã đạt đến đỉnh cao của nhân sinh.
Lúc này, người ngồi bên cạnh sư nương chắc hẳn chính là ‘Vua cơm mềm’ Lão Đinh.
Lâm Bắc Thần nhìn về phía bóng người khác đang ngồi trên bảo toạ của chiếc kiệu lộng lẫy kia, không khỏi lộ ra vẻ ghen tị sâu sắc.
Sư phụ, người thật không tử tế.
Có tuyệt chiêu này lại không truyền thụ cho đồ nhi như con sớm hơn.
Răng của đồ nhi cũng không tốt, cũng cần ăn cơm mềm một chút.
"Công chúa điện hạ bớt giận."
Hải lão nhân quay người hành lễ.
Phi Sa thần tướng hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo nụ cười mỉa mai, không nói gì.
Lâm Bắc Thần vội vàng giơ hai tay lên cao, cười lớn nói: "Hi, sư nương, nhìn đây này, là ta. Ta là hậu duệ mỹ nam của người chồng yêu quý nhất của người, Lâm Bắc Thần đẹp trai, đáng yêu, thật thà chất phác đây, người còn nhớ ta chứ? Ta đã từng mời người ăn cơm trên núi thần điện... "
Hải lão nhân: "..."
Ba người Sở Ngân: "..."
Phi Sa thần tướng : "???"
Thường dân biểu tình của Vân Mộng thành: "???"
Đám người Sở Ngân hận không thể ngay lập tức bịt miệng của Lâm Bắc Thần lại mà kéo xuống.
Tên khốn nhà ngươi, kiềm chế một chút đi.
Đây là trường hợp gì, đừng cố tỏ ra dễ thương.
Tại sao bất kể trường hợp như thế nào, cái tên khốn này chỉ cần lên tiếng, thì lại có một khả năng thần kỳ khiến cho hoa phong đột nhiên thay đổi?
Chúng ta là đang biểu tình thị uy đòi yêu sách. Không phải đến để lôi kéo nhận người thân. "Lâm Bắc Thần phải không?"
Trên chiếc kiệu sang trọng, giọng của công chúa Hải tộc xuyên qua tấm rèm châu của mui kiệu nói: "Ta nhớ ngươi, nhưng mà, ta cần một lời giải thích. Tại sao ngươi lại dẫn dắt và xúi giục dân thường của Vân Mộng thành tấn công Thành Chủ phủ chứ? Đây là đại tội."
Lâm Bắc Thần vội vàng cười giải thích: "Đây là hiểu lầm, sư nương, người nghe ta giải thích ..."
"Được rồi, ngươi giải thích đi." Công chúa Hải tộc nói.
Ờ?
Không đúng.
Sư nương người không phải nên nói là "Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe" sao?
Tại sao lại muốn nghe giải thích chứ? Phải làm sao đây?
Trên phim truyền hình chưa từng có cảnh như vậy.
"Cái đó ... ờ, ta phải giải thích thế nào đây?”
Lâm Bắc Thần sững sờ một lúc, quay đầu nhìn Sở Ngân bên cạnh với ánh mắt cầu cứu.
Sở Ngân trực tiếp lấy tay che trán, âm thầm thở dài một hơi.
Não tàn con mẹ nó.
Tại sao một anh chàng nổi tiếng, uy danh và sức hút cao như vậy lại hết lần này đến lần khác não tàn phát tác chứ?
"Bởi vì chúng ta đang chịu áp bức..."
Sở Ngân cố gắng hết sức để sắp xếp ngôn ngữ.
Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy, ngay lập tức phản ứng lại.
"Ồ ồ ồ, đúng, đúng vậy, sư nương, bởi vì chúng ta chịu áp bức, trong Hải tộc của các người có một vài con chó không có mắt, đã bắt giữ bằng hữu của ta. Điều này thực sự có hơi không nể mặt người và sư phụ ta, cho nên ta mới tới để đón bằng hữu của ta về, các hương thân phụ lão sợ một mình ta đến sẽ bị bắt nạt, cho nên mới đi cùng ta, nhân tiện tham quan thành chủ phủ mới một chút...”
Hắn miệng lưỡi dẻo quẹo nói.