Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 762 - Chương 762: Giết Gà Hà Tất Phải Dùng Dao Mổ Trâu Chứ?

Chương 762: Giết gà hà tất phải dùng dao mổ trâu chứ?

"Ăn nói bừa bãi."

Phi Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai cuối cùng cũng không nhịn được nữa cắt ngang lời Lâm Bắc Thần.

Hắn giận dữ trừng mắt, cười lạnh nói: "Tên tiện nhân xảo quyệt đáng chết vạn lần nhà ngươi, rõ ràng là ngươi ra tay hành hung trước, giết chết võ sĩ của Hải tộc chúng ta. Ngươi cho rằng chuyện xảy ra ở học viện sơ cấp Số 3, bổn tướng không biết sao?"

"Ồ, ngươi nói chuyện này sao?"

Lâm Bắc Thần nghiêm nghị nói: "Vậy thì dễ giải thích thôi. Là bọn họ mắng ta, ta mới xuất thủ, không ngờ rằng bọn họ lại không thể chịu đòn như vậy, ta còn chưa dùng lực, bọn họ đã chết rồi. Bây giờ ta thực sự hoài nghi nghiêm trọng, bọn họ là đang cố ý ép ta đụng vào mình.

Mọi người:...?

Hắc Lãng Vô Nhai nghe vậy cũng không khỏi sững sờ.

Hắn vốn dĩ cho rằng tên Nhân tộc thấp hèn này sẽ thề thốt phủ nhận, chối cãi đủ kiểu. Hắn cũng đã chuẩn bị xong bằng chứng và nhân chứng.

Không ngờ rằng......

Chết tiệt, cái này cũng được coi là lý do sao?

Hắc Lãng Vô Nhai nghiến răng tức giận nói: "Võ sĩ Hải tộc ta, thân phận cao quý đến mức nào, mắng tên tiện chủng như ngươi vài câu thì có sao chứ? Cho dù có giết ngươi, cũng là vinh hạnh cho ngươi. Ngươi nên duỗi cổ ra mà chịu đựng, lại còn dám hành hung phản kháng ư?"

"Con mẹ nó?"

Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy, cũng không khỏi sững sốt.

Một lúc sau, hắn mới không khỏi cảm khái nói: "Ngươi được lắm. Vốn dĩ còn tưởng rằng ta đã rất vô sỉ lắm rồi. Không ngờ trước mặt tên tiểu vây cá như ngươi, còn kém xa. Đồ chó nhà ngươi, thật sự đột phá giới hạn dưới của não tàn mà ta đã cực khổ kéo thấp xuống.”

Hắc Lãng Vô Nhai phẫn nộ.

"Vừa rồi ngươi cũng mắng ta đấy."

Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, trong đôi mắt cá mập lộ ra một tia tàn nhẫn màu xanh lục, nói: "Theo logic của ngươi, hiện tại ta có thể đánh chết ngươi, đúng chứ?"

Không khí ngay lập tức giống như bốc cháy.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Sở Ngân vừa định đi tới bịt miệng Lâm Bắc Thần lại.

Lâm Bắc Thần gật đầu một cách đương nhiên, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ngươi có thể đánh ta, nhưng chỉ sợ ngươi đánh không lại ta, ta nói cho ngươi biết, ta có tuyệt chiêu súng lục một tay, cho dù có là đại tông sư võ đạo cũng không thể chống đỡ nổi... "

Phi Sa thần tướng cười lạnh, nói: "Thật sao? Vậy thì vừa hay ta cũng muốn lĩnh giáo một chút.”

Nói xong liền thúc giục Hải Mã Vương từ từ tiến về phía trước.

Hắn đã hạ quyết tâm giết người thiếu niên này ở trước mặt công chúng.

Trước đây hắn đã từng nghe nói về những chiến tích của thiếu niên này.

Nhưng hôm nay lại tận mắt chứng kiến sức kêu gọi của thiếu niên trong Vân Mộng thành.

Đây là một nhân vật rắc rối. Cần phải nhanh chóng loại bỏ. Bây giờ chính là một cơ hội tốt.

Thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân-tín ngưỡng Nhân tộc đã bị trục xuất, thiếu niên này cho dù có là Thần Quyến Giả cũng không thể nào dựa vào sức mạnh tín ngưỡng của thần linh, chính vào lúc yếu đuối nhất này, có thể một đòn giết chết hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng của Hắc Lãng Vô Nhai tràn đầy sát ý.

Âm thanh của thủy triều cuồng phong không ngừng cuồn cuộn dâng trào.

Một luồng khí tức uy áp mạnh mẽ, từ trong cơ thể của vị đại tướng Sa Khắc tộc này gào thét tuôn ra, giống như một cơn sóng thần ập đến, tỏa ra và trấn áp khắp bốn phương tám hướng.

Trong mắt của Lâm Bắc Thần loé lên một tia sáng. Thực sự là không chịu được khích tướng mà.

"Ta khuyên ngươi nên sắp xếp lại ngôn từ."

Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm vào Hắc Lãng Vô Nhai, nói: "Sư phụ của ta chính là thành chủ của Vân Mộng thành, sư nương của ta trưởng công chúa điện hạ là người chỉ huy cao nhất của Tây Hải Đình Hải tộc trên bờ. Ta là đồ đệ mỹ nam được sủng ái nhất của hai vị này. Ngươi lại dám động thủ với ta? Có tin là sư nương ta trực tiếp đánh chết ngươi hay không.”

Xung quanh trở nên náo động.

Các chiến sĩ của Hải tộc không ngờ rằng tên Nhân tộc này lại không biết xấu hổ đến như vậy.

Còn những người biểu tình của Nhân tộc lại không ngờ rằng, Thần Quyến Giả đại nhân... cũng vô sỉ như vậy.

"Ở Hải tộc, chỉ có kẻ mạnh mới đáng được tôn trọng."

Hắc Lãng Vô Nhai giễu cợt, nói: "Muốn bám víu công chúa điện hạ ư? Đợi đến khi ngươi chứng minh được thực lực của bản thân rồi hãy nói chuyện này. Bằng không, đừng nói ngươi là đồ nhi của công chúa điện hạ, cho dù có là con trai ruột cũng không có ý nghĩa gì cả.”

Hai vị đại lão trên kiệu vàng, quả nhiên là không nói gì.

Rõ ràng là đang ngầm chấp thuận cách nói của vị đại tướng Sa Khắc tộc này. Hắc Lãng Vô Nhai chậm rãi bước tới trước.

Chính vào lúc này--

"Tướng quân, giết gà hà tất phải dùng dao mổ trâu chứ?”

Một Hắc Sa mãnh tướng của Sa Khắc tộc cao hơn ba mét bất ngờ lách thân bước ra ngoài.

Hắn mặc một bộ Hắc Sa giáp trụ có hoa văn màu đỏ trên nền đen, sát khí toàn thân ngưng tụ giống như thực chất, lượn lờ quanh cơ thể to lớn, ầm một tiếng, hắn quỳ một gối trước mặt Hắc Lãng Vô Nhai, lớn tiếng xin lệnh.

"Tướng quân, tên khốn thấp hèn của Nhân tộc này không xứng để ngài đích thân ra tay. Hắn vô lễ với ngài như vậy, chính là sỉ nhục Sa Khắc tộc chúng ta. Xin để thuộc hạ ra tay, chặt cái đầu thấp hèn của hắn xuống, dùng máu tươi gột rửa sự vô lễ của hắn.”

Hắc Sa mãnh tướng dõng dạc nói.

Bình Luận (0)
Comment