Phi Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai giơ tay ghì ngựa.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ mãn nguyện.
"Tốt lắm, Đái Khắc, ngươi là thần chiến sĩ của Tây Hải Đình Sa Khắc tộc ta. Thực lực của ngươi, bổn tướng rất công nhận. Được rồi, bổn tướng đồng ý, đi đi, dùng sự tàn nhẫn của ngươi để dạy cho tên Nhân tộc thấp hèn này cái gọi là cường giả thật sự.”
"Vâng, tướng quân."
Thần chiến sĩ Đái Khắc một tay đập vào ngực mình, hành đại lễ.
Sau đó đứng dậy.
Cơ thể khổng lồ cao ba mét bị bao trùm bởi sát khí màu đỏ đen.
Hắn từng bước đi về phía Lâm Bắc Thần.
"Tiện chủng Nhân tộc đê tiện, trả giá cho sự vô lễ của ngươi đi.”
Hắn trở tay rút ra song đao răng cá mập màu đen.
Song đao vừa động vào nhau, tiếng chập cheng vang lên.
"Tiện chủng của Nhân tộc, bổn tướng quân sẽ cho ngươi một cơ hội để chiến đấu công bằng, lấy vũ khí của ngươi ra đi."
Lâm Bắc Thần nhướng mày, theo bản năng muốn làm màu, muốn nói một câu ngươi không xứng để lão tử xuất kiếm.
Sở Ngân đã đi trước một bước, thấp giọng nói: "Đái Khắc này là thần chiến sĩ nổi tiếng trong Sa Khắc tộc, được Hải Thần ban phúc, giết chóc vô số, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, không thể coi thường được.”
Ồ hô?
Trái tim của Lâm Bắc Thần run lên.
Vậy cũng đúng.
Vị lãnh tụ vĩ đại đã từng khuyên bảo chúng ta phải coi thường kẻ thù về mặt chiến lược và coi trọng kẻ thù về mặt chiến thuật.
Làm màu thì nhất thời sảng khoái.
Nhưng làm màu không thành ngược lại còn bị hành, sẽ rất mất mặt và u sầu đứt ruột.
Vẫn là không nên nổ quá.
Để tránh bị lật thuyền trong mương.
Thế là Lâm đại thiếu biết nghe lời phải, lập tức không chút do dự từ trong Baidu Netdick tải xuống Tử Điện Thần Kiếm, cầm nó trong tay.
"Ngươi qua đây."
Thiếu niên cầm kiếm nói.
"Tiện chủng Nhân tộc...chết."
Bóng dáng của Đái Khắc khẽ lắc lư, giống như một tia chớp màu đen ngay lập tức phóng lên không trung.
Tốc độ thần pháp cực nhanh.
Giống như một con cá mập hoang dã du hành trong đại dương mênh mông. Song đao đan chéo hình chữ thập, chém ra.
Ánh kiếm màu đen xé rách không khí như muốn xé nát kết giới không gian. Chiêu vừa xuất thủ chính là sát chiêu đao đạo của Hải tộc.
Quả nhiên là một thần chiến sĩ kinh nghiệm phong phú của Hải tộc. Cho dù thần thái có coi thường Nhân tộc như thế nào đi chăng nữa, nhưng vừa xuất thủ đã sử dụng toàn bộ sức mạnh.
Lâm Bắc Thần thong thả cầm kiếm, giơ tay đâm ra một kiếm. Kiếm Thập Thất-Kiếm Nhất.
Tử Điện Thần Kiếm phối hợp với cực chiêu kiếm đạo.
Loại kiếm khí vô hình kia lại lần nữa xuất hiện trên thế gian. Xoẹt!
Trong không khí đột nhiên vang lên âm thanh nhẹ nhàng như xé giấy. Một lớn một nhỏ, hai bóng người giao thoa rồi lướt qua nhau.
Đứng yên trong chốc lát.
Lâm Bắc Thần và Đái Khắc lưng đối lưng, đứng cách nhau mười mét.
Kết quả thắng bại hồi hộp, giờ phút này hiện lên trong đầu của tất cả mọi người. Còn đáp án đã được công bố sau 0,01 giây.
Ding Dong.
Hai đao rơi xuống, phát ra tiếng giòn vang.
"Hảo......"
Thân hình cao ba mét của Đái Khắc lắc lư.
"Hảo... kiếm pháp, cái này của ngươi...là kiếm gì?"
Hắn quay người lại một cách khó khăn, nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Còn Lâm Bắc Thần cũng quay người lại, với vẻ mặt vui mừng nhìn thanh Tử Điện Thần Kiếm trong tay.
Thực sự là một thanh kiếm tốt.
Chém sắt như bùn.
Phối hợp với chiêu thức tinh diệu của Kiếm Thập Thất thì không thể chê vào đâu được, chắc chắn là một kiếm một bạn nhỏ.
"Ngươi không xứng được biết."
Lâm Bắc Thần cầm kiếm, câu thoại kinh điển không chút suy nghĩ mà buộc miệng nói ra: "Tiếp không được một kiếm này của ta thì không xứng biết tên của nó."
"Ngươi......"
Đái Khắc vô cùng tức giận, cũng chính vào lúc này, ở vị trí ngực trái của hắn đột nhiên phụt ra một đạo huyết tiễn.
Thân hình to lớn lập tức ngã xuống.
Máu ngưng tụ thành một hố trũng bên cạnh hắn.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Nụ cười trên khuôn mặt của Phi Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai ngay lập tức ngưng tụ lại.
Không ai ngờ được rằng đường đường là thần chiến sĩ của Sa Khắc Hải tộc, chiến tướng thành danh của Tây Hải Đình từng tiếp nhận sự ban phước của Hải Thần, dưới lưỡi kiếm của thiếu niên Nhân tộc này, lại không thể tiếp được dù chỉ một chiêu, đã ngay lập tức bị một kiếm đâm xuyên tim mà chết.
Đó là kiếm pháp gì? Cũng quá đáng sợ rồi. "Nhân tộc chết tiệt..."
"Giết hắn."
"Báo thù cho Đái Khắc tướng quân."
"Giết giết giết."
Các chiến sĩ của Hải tộc tỉnh táo trở lại, ngay lập tức đỏ mắt.
Ngay cả hai mươi kỵ binh tinh nhuệ cưỡi Hải Mã cũng tức giận gào thét lên.
Thần chiến sĩ của Vương Đình bị giết trước mặt nhiều người như vậy, sự sỉ nhục như vậy, quả thực là không thể nào chịu đựng nổi.
"Có phải là chơi không nổi không?"
Lâm Bắc Thần cũng lo lắng: "Không phải đã nói là đại chiến giữa nam nhân với nhau, một chọi một sao?"
Trong ánh mắt của Phi Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Lâm Bắc Thần cười lạnh nói: "Đây chính là vinh quang của Hải tộc các ngươi sao? Đây chính là tín đồ của Hải Thần sao? Ha ha ha, chẳng qua cũng chỉ như vậy, đánh đơn không được thì muốn ỷ đông hiếp yếu à?”
"Hỗn xược." "Câm miệng."
"Lại dám sỉ nhục Hải Thần?"
Các chiến sĩ của Hải tộc ở xung quanh càng tức giận hơn. Hắc Lãng Vô Nhai liền giơ tay.
Tiếng chửi rủa lập tức dừng lại.
Uy danh của vị Phi Sa thần tướng này ở trong quân đội rất cao.
Điểm này sắp vượt quá cả Hải lão nhân, người đã dành phần lớn thời gian trong mười năm trước để du hành trong đại lục của Nhân tộc.
"Đừng dùng chiêu khích tướng đê tiện này, bởi vì vinh quang của dũng sĩ Hải tộc không phải là thứ mà loại sinh vật lục địa bẩn thỉu như các ngươi có thể hiểu được."
Phi Sa thần tướng lạnh lùng nói: "Vị dũng sĩ nào xuất trận cho ta, tru diệt tên tiện chủng của Nhân tộc này?"
"Tướng quân, xin để thuộc hạ xuất chiến."
Một người khổng lồ của Hải tộc với thân hình cao hơn năm mét ầm ầm bước ra khỏi hàng.