Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 765 - Chương 765: Khích Tướng

Chương 765: Khích tướng

Đồng tử đỏ của Mã Khắc đột ngột co lại.

Hắn đột nhiên cảm nhận được một mối đe dọa khủng khiếp trong nắm đấm của tiểu tử Nhân tộc hi hi ha ha này.

"Không hay......"

Trong tiếng hét trầm thấp, hắn chỉ kịp khoanh tay thành hình chữ thập trước ngực liền bị một quyền này đánh trúng.

Sức mạnh khủng khiếp của nắm đấm xuyên qua cơ thể của Mã Khắc. Thân hình của hắn lắc lư ngay tại chỗ, sau đó lập tức ổn định lại. Lâm Bắc Thần bay ngược rồi quay về đáp xuống ngay tại chỗ.

Tí tách.

Máu tươi từ trên nắm đấm của Lâm Bắc Thần từ từ rơi xuống.

Nụ cười trên gương mặt của các chiến sĩ Hải tộc xung quanh còn chưa kịp nở rộ thì đã nghe thấy Mã Khắc phát ra tiếng gào thét thảm thiết.

Hắn vẫn duy trì động tác khoanh hai tay hình chữ thập trước ngực.

Một ấn chưởng rõ ràng và dễ thấy lõm xuống chồng chất lên trên cánh tay trái. Bàn chân bị lõm xuống một thốn.

Máu tươi lan tràn.

Xương cốt có thể nhìn thấy được.

"Tốt... Mạnh, ngươi..."

Một câu nói đứt đoạn của Mã Khắc còn chưa nói xong, đột nhiên toàn thân chấn động, ầm một tiếng, cơ thể to lớn đột nhiên nổ tung, máu thịt hóa thành bột bắn tung tóe, thân thể khổng lồ vỡ vụn rồi sụp đổ...

Thần chiến sĩ của Cự Kình tộc Mã Khắc đã ngã xuống.

Các chiến sĩ của Hải tộc chìm vào im lặng giống như chết chóc. Hải tộc là một chủng tộc sùng bái kẻ mạnh.

Cá lớn nuốt cá bé.

Kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.

Mã Khắc và Đái Khắc đều là những mãnh tướng nổi tiếng trong quân đội Hải tộc xâm lược lục địa, chiến công lẫy lừng, cũng có uy tín và địa vị cực cao trong chủng tộc của mình.

Hai người đều thuộc hàng cường giả được sùng bái nhất.

Nhưng lần lượt đều bị bại vong trong tay của thiếu niên Nhân tộc này. Đây là một cuộc giao chiến công bằng thực sự.

Thiếu niên Nhân tộc chiến thắng một cách đường đường chính chính. Không có bất cứ đầu cơ trục lợi gì.

Điều này khiến các chiến sĩ của Hải tộc vốn dĩ đã vô cùng kích động không khỏi đều trở nên yên lặng.

Còn những người biểu tình của Nhân tộc ở bên này lại nhảy cẫng hoan hô, khó nén phấn khích.

Không sai.

Công thức quen thuộc, mùi vị quen thuộc.

Có mùi vị bên trong.

Đây là thứ mà bọn họ mong đợi và hy vọng Lâm Bắc Thần thể hiện ra. Thật hả giận.

Sảng khoái.

Nhìn thấy cảnh này, cho dù là tiếp theo đây, Hải tộc thẹn quá hoá giận phát động cuộc tấn công toàn diện, cho dù hôm nay tất cả bọn họ đều phải chết ở đây thì cũng đáng.

Đã không còn cách nào để cầu sinh, vậy thì ngọc nát đá tan.

Mỗi một người của Nhân tộc tham gia cuộc biểu tình thị uy hôm nay đều mang trong mình một trái tim quyết chết.

Trong đám đông, Phùng Luân, Cao Minh và các học viên khác của học viện Sơ Cấp Số 3 đều phấn khích, toàn thân run lên.

Anh hùng của Vân Mộng thành, cuối cùng cũng đã trút giận cho chúng ta. Giết chết hai tướng lĩnh cấp đại thần chiến sĩ của Hải tộc đã đủ vốn rồi.

"Tốt, rất tốt."

Phi Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, trong đôi mắt loé lên màu đỏ rực nguy hiểm, giống như một con cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, nói: "Ta thừa nhận, ta đã đánh giá thấp ngươi ... Đái Khắc và Mã Khắc có thể chết vì vinh quang của Hải Thần, chết có ý nghĩa, tiếp theo đây, sẽ do ta đích thân giải quyết ngươi."

Hắn nhảy xuống ngựa.

Giơ tay cởi áo choàng ra.

Chiếc áo choàng đen giống như một đám ma vân, bay lơ lửng trong không trung.

Vị đệ nhất thần tướng của Hải tộc ở Vân Mộng thành, cuối cùng đã đích thân xuất thủ rồi.

"Chờ đã."

‘Bạch Hiểu Sinh’ Sở Ngân từ trong đám đông bước ra, nói: “Vinh quang của các thần chiến sĩ Hải tộc các ngươi chẳng lẽ chỉ dựa vào việc đánh luân phiên, ức hiếp một bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy để bảo vệ sao?

Bệnh nhân?

Nói ta sao?

Lâm Bắc Thần liếc nhìn Sở Ngân.

Ta lại có bệnh à?

Tại sao ta không biết nhỉ?

Còn ánh mắt sắc bén của Sở Ngân nhìn chằm chằm vào Phi Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai.

Bước chân của người sau hơi khựng lại.

"Tiện dân, ý của ngươi là gì?"

Hắn với vẻ mặt dữ tợn, lộ ra sát khí, ánh mắt hung hãn khiến cho nhiệt độ xung quanh như thể đột nhiên giảm xuống mấy chục độ.

Ánh mắt của Sở Ngân không chuyển dời, điềm tĩnh nhìn nhau.

"Lâm Bắc Thần bời vì trận chiến công điện nghiệm thần lần trước mà thân mang trọng thương, vừa mới tỉnh lại, bản năng còn chưa hồi phục. Hắc Lãng tướng quân trước thì phái thần chiến sĩ của Sa Khắc thần tộc Đái Khắc, rồi phái thần chiến sĩ Cự Kình Tắc Tháp Tây Á làm tiêu hao sức mạnh của Lâm Bắc Thần, sau đó lại đích thân ra tay, ha ha, bàn tính hay lắm, thật là chủ ý hay, chẳng lẽ uy danh của Hải tộc thần tướng nhà ngươi đều có thể được tính toán như thế sao?"

Sở Ngân với vẻ mặt giễu cợt nói.

Hắc Lãng Vô Nhai nheo mắt lại.

"Chiêu khích tướng ư?"

Hắn cười lạnh nói: "Nhân loại ngu xuẩn, ngươi nghĩ những lời nói ngây thơ như vậy có thể có tác dụng với bổn tướng sao?"

Sở Ngân thờ ơ nói: "Công đạo ở tại lòng người."

Hắc Lãng Vô Nhai bật cười.

"Được, bổn tướng thừa nhận, quỷ kế của ngươi đã đạt được rồi."

Nụ cười dần dần vụt tắt, giọng nói của Hắc Lãng Vô Nhai giống như hai mảnh Huyền Băng vạn năm đang cọ xát, mang ý nghĩa lạnh lùng khó hình dung, gằn từng câu từng chữ nói: "Nhưng bổn tướng không phải vì mua danh trục lợi cho bản thân, mà là vì bảo vệ vinh quang của Hải thần miện hạ, là để bảo vệ vinh quang mà mỗi một chiến sĩ của Hải tộc mang đến cho Tây Hải Vương Đình, cũng là để nói cho các sinh vật lục địa thấp hèn như các ngươi biết, cho dù có cho các ngươi đủ thời gian, đáp ứng tất cả yêu cầu của các ngươi thì ở trước mặt Hải tộc vĩ đại, các ngươi cũng chỉ là những sinh vật lục địa cấp thấp tuỳ ý xâu xé mà thôi... Cho các ngươi thời gian mười ngày quay về tu luyện, mười ngày sau, vẫn là ở đây, ta sẽ đích thân chém đầu của Lâm Bắc Thần xuống.

Bình Luận (0)
Comment