Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 766 - Chương 766: Chuyện Không Giống Như Ngươi Nghĩ.

Chương 766: Chuyện không giống như ngươi nghĩ.

Sở Ngân thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy, đây là muốn hẹn đánh nhau.

Lão Sở tranh thủ được thời gian mười ngày, cũng là một biện pháp hoà hoãn không tồi rồi.

Tốt xấu gì thì mình cũng có thể làm rõ tất cả mọi chuyện.

"Được, là ngươi nói đấy, có gan thì tới lúc đó đừng chạy."

Lâm Bắc Thần nói.

Hắc Lãng Vô Nhai lạnh lùng nói: "Câu này cũng là câu mà bổn tướng muốn nói với ngươi."

Ánh mắt của vị Phi Sa thần tướng này quét qua từng khuôn mặt của những Nhân tộc ở phía sau Lâm Bắc Thần, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nói: "Ta nhớ kỹ tất cả những người hôm nay tới đây. Nếu như ngươi dám chạy trốn, ta lấy vinh quang của Hải thần miện hạ ra mà thề rằng, ta sẽ rút cạn giọt máu cuối cùng trong cơ thể của mỗi một người ở đây.”

Dường như đang đáp lại lời của hắn, đám mây đen trên đỉnh đầu vang lên tiếng sấm.

"Được, vậy ngươi cứ chờ đó."

Lâm Bắc Thần trực tiếp đáp lời, sau đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang quay người, xua tay nói: "Chúng ta đi..."

Hôm nay thật sự là bị mấy tên cầm thú Lão Sở này lừa gạt rồi, vừa tỉnh lại đã bị gài vào thế, làm công cụ đánh người, quên mất sủng vật Quang Tương đáng yêu đáng thương kia của mình, thật sự chết tiệt, đã lâu như vậy rồi. Một con chuột như nó cô đơn lẻ loi ở Tiểu Tây Sơn, nhất định là cô đơn như tuyết, cũng không biết ăn có no, mặc có ấm hay không, có chuột cái để giải quyết như cầu sinh lý hay không...

A.

Quang Tương đáng thương.

Nó sẽ không ăn cắp nỏ Huyền thạch của ta đấy chứ?

Nếu là như vậy thì ta đành phải rơi nước mắt mà chém đầu chuột, mời mọi người buổi tối ăn món chuột nướng Tiểu Tây sơn rồi.

Lâm Bắc Thần đang suy nghĩ về mỏ Huyền thạch của mình, hận không thể lập tức gắn một đôi cánh, bay đến Tiểu Tây sơn xem thử.

Tuy nhiên, Sở Ngân lại nhìn hắn giống như nhìn một tên ngốc.

Hai người Phan Nguy Mẫn và Lưu Khải Hải cũng với vẻ mặt bất lực mà che trán.

Phùng Luân, Cao Minh và những người khác thì với ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn hắn.

Ờ?

Có chuyện gì vậy?

Tại sao mọi người lại nhìn mình bằng ánh mắt này?

Lâm Bắc Thần theo bản năng cúi đầu nhìn nửa thân dưới của mình...

Áo choàng và quần đều không bị cháy.

"Ca à, người vẫn còn chưa cứu ra được đấy."

Tiêu Bính Cam nghiêng đầu qua nhỏ giọng nhắc nhở.

Người?

Người nào?

"Tiểu tử thối..."

Trên hình trường ở quảng trường phía Đông xa xa, một giọng nói quen thuộc tức giận hổn hển truyền đến: "Ngươi không phải tới cứu người sao? Một lão soái ca phong thái tuyệt thế như ta đứng sờ sờ ở đây, ngươi không nhìn thấy hả? Ngươi có phải là cố ý không? Hả? Có tin ta xông qua đó cho một quyền đánh gãy chân giữa của ngươi không?”

Lâm Bắc Thần nhảy dựng lên, đưa mắt nhìn qua quân đội của Hải tộc.

Chỉ thấy một lão già thân mặc tẩm bào đang đỡ một thiếu phụ xinh đẹp y sam không chỉnh tề, bị một đám kiếm sĩ bối giáp của Nhân tộc và chiến sĩ của Hải tộc bao vây ở giữa, đang dậm chân, vẫy tay ra hiệu với mình.

Hả?

Đây không phải là cựu hiệu trưởng đại nhân sao?

Tình huống gì thế này?

Không lẽ ông ta lại đi dụ dỗ tiểu thiếp của người Hải tộc, bị người ta bắt gian ngay tại trận?

Ồ, thiếu phụ trong vòng tay của ông ta cũng rất xinh đẹp.

"Tiểu tử thối, sững sờ ra đó làm cái gì vậy? Mau qua đây cứu ta." Lão hiệu trưởng Lăng Thái Hư hét lớn nói.

Vừa nghĩ đến việc mặc dù lão hiệu trưởng này ham mê tửu sắc không đáng tin cậy, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn đối xử với mình rất tốt, thế là Lâm Bắc Thần đã đi về phía hình trường ở phía đông.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Trường thương như rừng, ngăn cản đường đi của hắn. Lâm Bắc Thần mỉm cười nhìn về phía Hải lão nhân. Hải lão nhân liền xua tay.

Quân đội của hải tộc tách ra.

Mấy người Lâm Bắc Thần băng qua rừng thương để đến hình trường phía đông.

"Hả? Đây không phải là ông chủ An sao?"

Đầu tiên hắn nhìn thấy mười mấy Nhân tộc bị ép quỳ, trong đó có một người trung niên, đầu bù tóc rối, hình dung khô héo, dáng vẻ muốn thê thảm bao nhiêu thì thê thảm bấy nhiêu, khuôn mặt có mấy phần quen thuộc, phân biệt cẩn thận, hiển nhiên là kim chủ papa của mình lúc đó, ông chủ của tiệm dã dược Tự Nhiên Đường An Mộ Hi.

Kim chủ papa vung tiền như rác năm xưa, lại thê thảm như vậy sao?

Lâm Bắc Thần lúc này không quan tâm đến Lăng Thái Hư, vội vàng bước tới, bóp nát dụng cụ tra tấn trên người An Mộ Hi thành bột sắt, đỡ hắn dậy rồi nói: "Lão An, ngươi đã phạm tội gì vậy? Không phải cũng đi theo lão hiệu trưởng dụ dỗ nữ nhân Hải tộc nhà người ta đấy chứ? Chậc chậc chậc, thuốc đó của ngươi quả thực là lợi hại, nhưng phải dùng đúng cách. Loại chuyện hạ thuốc này ngay cả một tên ăn chơi trác táng như ta cũng khinh thường sâu sắc... "

An Mộ Hi nhìn Lâm Bắc Thần, đôi môi run rẩy.

Không để tâm đến sự chế giễu của Lâm Bắc Thần.

Hắn nắm chặt tay người thiếu niên, nhất thời không nói được lời nào.

Chỉ những người đã từng trải qua tuyệt vọng, trải qua sự tàn nhẫn mới có thể hiểu được hành động vừa rồi của Lâm Bắc Thần có ý nghĩa như thế nào đối với bọn họ.

"Đa tạ, đa tạ......"

An Mộ Hi cuối cùng cũng thốt ra được hai từ này khỏi cổ họng. Cũng không biết hắn đang cảm ơn cái gì.

Lâm Bắc Thần nhìn thấy hắn kích động như vậy, cũng ngại giả bộ não tàn mà trêu chọc tiếp, thở dài một hơi rồi nói: "Đừng lo lắng, hôm nay cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, ta nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài."

Sau đó hắn quay đầu nhìn Lăng Thái Hư, ánh mắt lướt qua tạo hình ‘lả lơi’ của ông lão này, nhất thời không nhịn được mà trêu chọc: “Lão gia tử, ông lại làm cái gì nữa vậy? Nhìn dáng vẻ mặc tẩm y của ông xem, thực sự là một tấm gương mẫu mực cho ta, ngay cả nữ nhân của Hải tộc cũng không tha..."

"Câm miệng."

Khuôn mặt già nua của Lăng Thái Hư đỏ ửng hiếm thấy, nói: "Chuyện không giống như những gì ngươi nghĩ."

Bình Luận (0)
Comment