Lâm Bắc Thần cười ha hả nói: "Giải thích chính là bao biện. Trước đây chỉ biết lão nhân gia ông gừng càng già càng cay, tuổi già chí chưa già, chí tại mỹ nữ, không ngờ rằng khẩu vị lại tốt như vậy, còn thích ăn ‘hải sản’, ha ha, nhưng mà nói đi phải nói lại, điều này cũng không thể trách được, vị tiểu nương tử bên cạnh ông đây thực sự là xinh đẹp tuyệt thế, ha ha, không ngờ rằng trong Hải tộc vớ va vớ vẩn này lại còn có mỹ nhân như vậy... "
Lời còn chưa dứt.
Hắn liền cảm nhận được có hai ánh mắt mang theo sát khí đằng đẵng xuyên qua tấm rèm ngọc biển và cái kiệu lộng lẫy mà phóng ra, có một loại lạnh lẽo xuyên qua cơ thể.
Hỏng bét.
Nói sai rồi.
Với khát vọng cầu sinh mạnh mẽ, Lâm Bắc Thần ngay lập tức nói tiếp một câu: "Ha ha, sắp bắt kịp một phần mười vẻ đẹp tuyệt thế của sư nương ta rồi đấy..."
Hai ánh mắt sát ý, cuối cùng cũng thu hồi lại.
Nhưng những binh sĩ Hải tộc xung quanh, ai nấy đều trừng mắt mà nhìn Lâm Bắc Thần.
Thiếu niên Nhân tộc này, mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng thật sự rất gợi đòn.
Trong trường hợp này, còn dám coi thường Hải tộc như vậy.
Thực sự đáng giết.
Các thường dân của Vân Mộng thành ở bên cạnh, lại càng ngày càng sùng bái Lâm Bắc Thần.
Nhìn xem.
Đây chính là anh hùng của chúng ta. Mạnh mẽ không chịu khuất phục. Đại nghĩa lẫm liệt.
Dù cho thân đang ở trong vòng vây trùng trùng cũng dám cười nói mà liên tiếp giết chết hai vị cường giả của Hải tộc, còn dám ở trước mặt mắng Hải tộc là ‘vớ va vơ vẩn’, điều này phải có dũng khí và khí phách như thế nào chứ?”
Lâm Bắc Thần nhất định là cố ý dùng phương thức không biết sợ này để cổ vũ bản thân và những người khác, không được sợ hãi, tất cả hải tộc đều là hổ giấy, đoàn kết và chiến đấu đến cùng với Hải tộc.
Thật là có lòng.
"Ờ ... đó là vợ ta."
An Mộ Hi với một đường đen trên trán rủ xuống, nói: "Không phải là người của Hải tộc."
Lâm Bắc Thần vô cùng kinh ngạc.
Hắn nhìn về phía Lăng Thái Hư, đồ cầm thú, lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Lăng Thái Hư lập tức nổi trận lôi đình nói: "Ta đến đây để cứu người..."
Ông ta tự xưng là lão tiên nhân trong bụi hoa, đã khi nào bị người ta dùng loại ánh mắt này mà nhìn chứ?
Đây quả thực là sự phủ nhận đối với kỹ năng chuyên môn của ông ta.
“Đúng vậy, Lăng lão gia tử đã cứu vợ của tại hạ.” An Mộ Hi nói: “Nếu không có lão gia tử, e rằng ta chỉ có thể đi xuống Hoàng Tuyền mà tạ tội với Tiểu Thiến.”
"Gia đình của An lão ca đã phạm tội gì?"
Lâm Bắc Thần nhìn về phía Hải lão nhân, nói: "Ta muốn bão lãnh bọn họ." "Bảo lãnh?"
Hải lão nhân vẫn còn chưa nói, Hắc Lãng Vô Nhai lại cười lạnh nói: "Những tiện dân này phản kháng sự thống trị của Hải Thần, âm thầm câu kết với quân đội của đế quốc Bắc Hải, tội không thể tha, đã thông qua xét xử, tất cả đều phải xử tử, không thể bảo lãnh.”
"Lâm đại thiếu, ngươi không cần quan tâm đến chúng ta..."
An Mộ Hi trong lòng biết rất rõ, tình huống lúc này vô cùng nguy hiểm, Lâm Bắc Thần cũng không thể xoay chuyển trong tình thế như vậy.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, nếu như có thể bảo vệ được Tiểu Thiến và đứa trẻ trong bụng nàng, An Mộ Hi ta cho dù có phải thịt nát xương tan ở âm tào địa phủ cũng sẽ cảm kích đại ân của ngươi, tất cả tài sản Tự Nhiên Đường của An Thị ta từ nay về sau đều thuộc về ngươi... "
"Không."
Lâm Bắc Thần nói: "Hôm nay ta sẽ đưa các ngươi đi."
Hắn quay đầu liếc nhìn Hải lão nhân một cái, sau đó lại nhìn sang chiếc kiệu sang trọng kia, nói: "Sư nương, mặc dù không biết hiện tại người đang đứng ở lập trường như thế nào, cũng không biết Hải tộc của các người muốn làm gì, ta không muốn xen vào cuộc chiến tranh giữa hai quốc gia, nhưng ta tuyệt đối phải bảo vệ bằng hữu của ta. Hôm nay ta nhất định phải đưa gia đình của Lão An đi. Tốt nhất các người nên thả cả Tiểu Thôi và giáo viên Tiểu Đường ra, nếu không, ta không thể đảm bảo sau này sẽ xảy ra chuyện gì. "
Các cường giả của Hải tộc ở xung quanh đều đột nhiên biến sắc.
Phi Sa thần tướng Hắc Lãng Vô Nhai đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Bổn tướng có thể lý giải, ngươi đây là đang uy hiếp toàn bộ Hải tộc của bọn ta?"
"Ngươi muốn hiểu như thế nào thì hiểu.”
Biểu cảm của Lâm Bắc Thần trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Mỗi một từ mà hắn thốt ra, giọng nói như đao kiếm giao nhau, vang vang có lực nói: "Đừng tưởng hôm nay các ngươi có rất nhiều người, nhưng muốn giết ta thì nằm mơ đi. Con người ta ăn cơm mềm không ăn cơm cứng. Đợi hôm nay ta thoát ra ngoài. Tất cả những gì mà Hải tộc các ngươi đã làm với bằng hữu của ta, ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá hàng ngàn hàng vạn lần. Các ngươi tốt hơn hết nên tin những lời mà ta nói. Thảm họa mà ta có thể gây ra chắc chắn là chuyện kinh hoàng gấp ngàn lần so với điều khủng khiếp nhất mà các ngươi có thể tưởng tượng... tin ta đi, đó là thảm họa giống như một trận huỷ diệt.”