Lâm Bắc Thần không phải đang đùa giỡn, hắn thật sự nắm chắc tuyệt đối có thể toàn thân rút lui trong sự bao vây của đại quân Hải tộc.
Sau đó có thể dùng đủ loại cách thức khiến cho Hải tộc, hoặc là những Hải tộc đổ bộ vào đất liền này rơi vào một trận đại nạn.
Một võ đạo tông sư đã phát điên thì sức phá hoại tạo ra khó mà tưởng tượng nổi.
Võ đạo tông sư treo máy giống Lâm Bắc Thần đây e rằng khỏi cần nói cái gì mà quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cứ thẳng tay báo thù lúc này thì hắn cũng có thủ đoạn để thực hiện.
Ví dụ như hạ độc.
Ví dụ như ám sát các thứ...
Dù sao một tên đầu óc có vấn đề điên lên cũng đủ để cho Hải tộc ở trong Vân Mộng thành lãnh đủ.
Huống chi hắn còn là một vị Thần Quyết Giả nữa.
Còn là người được Kiếm Chi Chủ Quân yêu thương liên tiếp hai lần.
Chỉ cần khoáng mạch huyền thạch của Tiểu Tây Sơn còn đó, thì có thể đặt hàng thỉnh cầu.
Cho nên chỉ cần trong Hải tộc có người thật sự từng điều tra Lâm Bắc Thần rồi sẽ phát hiện ra được, thiếu niên này quả thật cực kỳ, cực kỳ khủng bố.
Có thể nói là khủng bố như thế đó.
“Công chúa điện hạ, thần cầu xin hãy phóng thích một nhà An Mộ Hi đi, giết người cũng không thể giải quyết vấn đề được.” Hải lão nhân quay người hành lễ nói: “Nếu muốn dùng phương thuốc vậy có thể dùng cách khác.”
“Dùng cách khác?” Bóng dáng xinh đẹp trên chiếc kiệu quý phái kia hỏi ngược lại.
Hải lão nhân liếc nhìn đám người Lâm Bắc Thần rồi đáp lời: “Phương thuốc Hùng Hổ Hoàn mà An Mộ Hi nắm giữ trong tay có tác dụng rất lớn đối với Hải tộc ra, nếu người đã ước chiến với tướng quân Hắc Lãng vậy có dám lấy phương thuốc lưu truyền này làm tiền đặt cược không?”
“Phương thuốc lưu truyền?” Lâm Bắc Thần nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn lão An.
Vụ làm ăn của phương thuốc dại này đại ca đã bán ra ngoài rồi ư?
Ngay cả Hải tộc cũng thòm thèm đơn thuốc này sao?
Chậc chậc chậc.
Lẽ nào Hải tộc phát động tiến công vào Vân Mộng thành chính là vì nhắm đến đơn thuốc này à?
Chẳng lẽ bởi vì một vài đại nhân vật nào đó của Hải tộc xuất hiện vấn đề sinh lý, cho nên...
Đúng là đánh mất lý trí mà.
Một cuộc chiến tranh nổ ra bởi vì thuốc chữa liệt dương Viagra sao? Trong lúc Lâm Bắc Thần đang suy nghĩ lung tung vớ vẩn...
“Tốt nhất là ngươi nên đồng ý.” Hải lão nhân với vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hôm nay ngươi điều động nhiều người đến như vậy, liên hợp để công kích chủ phủ Tân thành là đã phạm vào sai lầm lớn, sau khi tướng quân Hắc Lãng đồng ý mười ngày sau đấu với ngươi một trận, nhưng mà lại chưa từng đáp ứng thả những người khác an toàn trả về.”
“Ta đồng ý.” An Mộ Hi trực tiếp giành quyền đưa ra đáp án đầu tiên.
Về phương thuốc rất quan trọng đấy, nhưng nếu như có thể cứu được gần vạn
đồng bào thì lấy nó làm tiền đặt cược cũng không phải là không thể. Huống chi hắn tin tưởng Lâm Bắc Thần nhất định có thể chiến thắng trận
chiến đó.
Lâm Bắc Thần nói: “Được, nếu An đại ca đã lên tiếng vậy thì cũng có thể lấy phương thuốc làm tiền đặt cược , có điều các ngươi phải phóng thích hai vị lão sư là Tiểu Đường và Tiểu Thôi.”
Hải lão nhân gật đầu, tiếp tục nói: “Có thể...”
“Từ đã.” Thần tướng Phi Sa Hắc Lãng Vô Nhai vẫn luôn mỉm cười lạnh lùng bất chợt lên tiếng nói: “Một phương thuốc nhỏ nhoi mà muốn đổi mạng của nhiều người thế ư? Hải tộc ta chính là dân của Thần Quyến, vinh quang vô song, sao có thể làm giao dịch với loại điêu dân như các ngươi được? Các ngươi cũng xứng sao?”
Kế đó hắn lại nhìn về phía Hải lão nhân, lạnh lùng nói: “Hải đạo cách tộc cũng là đại tộc trong hàng trăm tộc, với lịch sử lâu đời và được thần biển yêu thương, mà đại soái Hải Cẩu là một thành viên của Hải Đạo Cách Tộc, tại sao ngươi lại năm lần bảy lượt nói hộ cho Nhân tộc thấp kém kia? Chẳng lẽ du ngoạn ở đại lục nhiều năm như thế đã khiến ngươi cá nhân hóa hơn ư?
Cá nhân hóa?
Đây đúng là từ hay.
Làm con người không tốt sao?
Lâm Bắc Thần thoải thích coi hai vị đại lão của Hải tộc đấu võ mồm.
Hải lão nhân thản nhiên nói: “Cứ suốt ngày chém giết sẽ không thể mang đến sự chinh phục chân chính, vinh quang mà Hải Thần bệ hạ gieo rắc trên đất liền cần tín đồ mới đến đó chống đỡ, nhân loại cũng là sinh vật thông minh nên có thể trở thành con dân của Hải Thần, nếu muốn thật sự chinh phục được đất liền vậy trước hết cần phải khiến cho những Nhân tộc này thành tâm kính phục, phải dung nạp các tộc khác nữa, mà không phải là kẻ tầm mắt hạn hẹp ngoại trừ Hải tộc ra thì tất cả những sinh linh khác đều xem như kẻ thù của nhau.”
“Ha ha ha...”
Hắc Lãng Vô Nhai nghe vậy ngửa đầu lên trời cười to: “Hoang đường, những kẻ thấp kém này cũng xứng để trở thành tín đồ của Hải Thần bệ hạ ư? Đại soái Hải Cẩu à, loại lời nói và hành động không thuộc lý lẽ bình thường như ngươi là đang bổ báng uy nghiêm của Hải Thần, là đang chà đạp lên vinh quang của Hải tộc ta.”
“Đồ tể dã man không đủ trình để luận đại chính.” Hải lão nhân lạnh lùng nói.
“Ngươi...” Hắc Lãng Vô Nhai giận dữ đùng đùng.
“Được rồi, hãy dừng lại cuộc tranh cãi không có ý nghĩa của các ngươi đi.” Trên chiếc kiệu hoa lệ lần thứ hai truyền đến giọng nói của người phân xử tối cao.
“Nhân tộc là kẻ thấp kém hay là cao quý, có xứng đáng trở thành tín đồ của Hải Thần bệ hạ hay không thì cứ để trận đấu chứng minh.” Giọng nói của trưởng công chúa Hải tộc vang vọng khắp quảng trường.
“Hải tộc chỉ kính phục cường giả.”
“Chỉ có cường giả mới có thể lấy được sự tôn kính của dũng sĩ Hải tộc.”
“Mười ngày sau trên quảng trường này, năm trận quyết chiến sẽ quyết định phán đoán cuối cùng cho chuyện ầm ĩ hôm nay.”
“Nếu như Hải tộc thắng vậy từ kể từ đó tất cả mọi người của Vân Mộng thành đều phải thay đổi phụng bái Hải Thần bệ hạ, tuyên thệ cải đạo khi đứng trước tượng thần của bệ hạ, bằng không toàn thành sẽ bị tiêu diệt, gà chó không để lại.”
“Nếu như Nhân tộc thắng vậy tội lỗi của ngày hôm nay sẽ không truy cứu nữa, kể từ đó trở đi Nhân tộc trong Vân Mộng thành không cần phải thay đổi tín ngưỡng.”
“Năm trận thắng ba, kẻ thắng làm vua.”
Giọng nói uy nghiêm mà không thể nghi ngờ lại từ trong chiếc kiệu truyền ra, âm thanh đó quanh quẩn trên quảng trường này tựa như lôi đình trọng chùy, từng chữ nặng nề sừng sững.