“Điện hạ, chuyện này sao có thể được? Hải tộc ta...”
Các phần tử cấp tiến cuồng nhiệt thuộc chủng tộc thần tướng Phi Sa vừa nghe thấy vậy phản ứng đầu tiên chính là phản đối.
“Ngươi không có lòng tin với bản thân hay là không có lòng tin với tướng sĩ của Hải tộc ta.”
Trưởng công chúa cao cao tại thượng ở trên chiếc kiệu xa hoa hỏi ngược lại.
Thần tướng Phi Sa Hắc Lãng Vô Nhai nhất thời không nói được gì.
Trưởng công chúa lại nói: “Mười ngày sau trong trận đấu của ngươi và Lâm Bắc Thần cùng với năm trận khác, trận đấu lôi đài đó ta có thể giao cho ngươi toàn quyền phụ trách, tuyển chọn, thứ tự ra chiến, tài nguyên cần có lẫn mọi việc đều do ngươi quyết định, có thể đánh gãy xương sống của Nhân tộc hay không, có thể bảo vệ vinh quang của Hải Thần bệ hạ hay không thì phải xem tướng quân Hải Lãng như nào rồi.”
“Do ta phụ trách ư?” Sâu trong con ngươi bé tẹo của Hắc Lãng Vô Nhai lóe lên một tia sáng, hắn nói: “Lời này là thật sao?”
“Láo xược.” Hải lão nhân quát mắng nói: “Lời vàng lá ngọc của công chúa điện hạ sao có thể không tin tưởng được?”
Hắc Lãng Vô Nhai mỉm cười thản nhiên nói: “Được, ý chỉ của điện hạ đương nhiên bản tướng sẽ tuân theo, chỉ là vẫn mong điện hạ đảm bảo rằng trong vòng mười ngày này cho dù bản tướng điều binh khiển tướng như thế nào thì tất cả mọi việc đều do ta quyết định, đại soái Hải Cẩu không thể nhúng tay vào!”
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Trưởng công chúa của Tây Hải Đình từ tốn nói. Hắc Lãng Vô Nhai nghe vậy trong lòng vô cùng vui mừng.
Đối với việc mấy ngày nay Hải lão nhân luôn luôn bảo vệ Nhân tộc hắn đã sớm không vừa mắt rồi.
Làm phần tử tiến cấp và hiếu chiến cuồng nhiệt của thần tướng Phi Sa, Hắc Lãng Vô Nhai đã sớm muốn tiêu diệt tất cả sinh linh bên ngoài Hải tộc, khiến cho thế giới này biến thành biển cả mênh mông, thành trang trại nuôi dưỡng cho Hải Thần, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội ngàn năm có một.
Hắn cực kỳ tự tin vào việc trong đại chiến mười ngày sau sẽ tiêu diệt hết toàn bộ cường giả của Nhân tộc.
“Công chúa điện hạ nhân từ cho các ngươi một cơ hội.” Hắc Lãng Vô Nhai nhìn về phía đám người Lâm Bắc Thần.
Trong ánh mắt như hạt đậu của hắn lóe lên tia sáng tàn nhẫn gấp không chờ nổi, hắn nói: “Nhưng ta nói cho các ngươi biết, đồ điêu dân thấp kém đó căn bản không xứng để sống trên thế giới này, đối chiến mười ngày sau Vân Mộng thành cử ra năm người, đại quân Hải tộc ta cũng phái ra năm người, phân chia thắng bại càng giống như phân chia sống chết, tốt nhất là các ngươi đừng hòng giở trò, bằng không thì, ha ha, ngay cả cơ hội cuối cùng cũng đánh mất đấy.”
Lâm Bắc Thần nói: “Thả người.” Ngắn gọn súc tích.
Thôi Minh Quỹ quả người toàn là vết thương cùng với Đường Thiên nửa sống nửa chết bị kéo ra từ trong thành chủ phủ, sau đó bọn họ ném hai người đó đến trước mặt Lâm Bắc Thần.
“Còn có thành chủ Thôi Hạo đâu?” Sở Ngân không kịp chờ đợi vội vàng hỏi.
Hắc Lãng Vô Nhai cười lạnh nói: “Tên họ Thôi kia đã sớm bị quan viên của đế quốc các ngươi trao đổi rời khỏi đây rồi, sao nào, ha ha, những kẻ như các ngươi đã sớm bị chính đế quốc Bắc Hải vứt bỏ rồi, vậy mà còn không biết sao?”
Lâm Bắc Thần quay đầu liếc nhìn Sở Ngân.
Sở Ngân hơi lúc đầu tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không biết gì cả.
Có điều dựa vào tính cách của Hắc Lãng Vô Nhai thần tướng Phi Sa, thì không nhất thiết phải nói dối về loại chuyện như thế này.
Lâm Bắc Thần lại nhìn về phía Hải lão nhân.
Hải lão nhân gật đầu nói: “Nửa tháng trước Tiếu Vong Thư của Phong Ngữ hành tỉnh đã từng đưa ra điều kiện trao đổi để đổi lấy thành chủ Thôi Hạo.”
“Điều kiện trao đổi cái gì?” Lâm Bắc Thần hỏi lại.
“Điều kiện đấy không liên quan đến ngươi, cho nên không thể nói ra được.”
Hải lão nhân nét mặt thản nhiên nói.
Lâm Bắc Thần quay đầu liếc nhìn về phía Sở Ngân rồi nói: “Chúng ta còn có điều kiện gì để nhắc tới không?”
Hắc Lãng Vô Nhai hừ lạnh một tiếng: “Điêu dân, ta khuyên ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, đừng nên được nước mà càng lấn tới.”
Sở Ngân lắc đầu với Lâm Bắc Thần.
Mục đích chuyến đi du hành ngày hôm nay đã đạt được rồi.
Tương lai của Vân Mộng thành đều liên quan đến trận đại chiến vào mười ngày sau.
“Được, cứ thế đi, Tiểu Hắc Sa ngươi nhanh chóng rửa sạch mông rồi chờ đợi đi.” Lâm Bắc Thần dẫn theo đám người An Mộ Hi xuyên qua súng đao rập rạm của binh sĩ Hải tộc đi tới trong trận pháp đồng bào của bản thân.
“Sư phụ, vậy ta quay về trước đây.”
Hắn nhìn về phía chiếc kiệu hoa quý kia.
Bóng người đằng sau màn rèm che Hải Châu không hề đáp lại. Lâm Bắc Thần hơi cau mày lại.
Sở Ngân ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo ống tay hắn.
“Lão nhân gia người bảo trọng nhé.” Lâm Bắc Thần suy nghĩ chốc lát, sau đó nghiêm túc nói: “Nếu như ngày đó người cảm thấy ở thành chủ phủ không quá thoải mái, vậy thì cứ loại bỏ cái vị trí thành chủ không bằng phân chó này đây, kế đó theo đồ nhi cùng nhau du ngoạn thiên nhai, hãy để mình là một nửa của nhau, sống thật vui vẻ hạnh phúc khám phá hồng trần, trên chiếc xe ngựa cùng nhau đi khắp nhân thế...”
Sở Ngân vội vàng kéo ống tay Lâm Bắc Thần, hắn vô cùng hạn héo lời nói: “Trò nói thì cứ nói đi, sao còn hát làm gì?”
Chậc...
Lâm Bắc Thần chỉ đành nuốt câu hát cuối cùng là ‘Sống thật ý nghĩa, trân
trọng từng khoảnh khắc tuổi thanh xuân’ vào trong cuống họng.
Hắn lúng túng mà không mất lễ phép nói: “Chẳng lẽ ông không thấy cảm
động sao? Ta nói chưa đủ tình cảm sao hả?”
Sở Ngân: ...
Lâm Bắc Thần liếc nhìn chiếc kiệu hoa quý kia.
Khiến hắn cảm thấy vô cùng thất vọng chính là, sau màn che Hải Châu bóng dáng ngồi trên ngai vàng bên phải không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.