“Đinh Tam Thạch là đồ quỷ nhát quan, hắn đã phản bội Nhân tộc rồi...” Phùng Lư nhịn không được lên tiếng nói.
“Hắn đã đầu cơ vào Hải tộc, trở thành đồ chó chết...”
“Tham luyến mỹ sắc, không biết xấu hổ, hắn đã không xứng để cho ngươi gọi
là sư phụ nữa...”
“Đúng đó, đúng là đồ không có cốt khí...”
Một vài dân chúng đều không nhịn được mà trở nên lo lắng.
Khi Đinh Tam Thạch lựa chọn trưởng công chúa của Tây Hải Vương Đình và còn gấp gáp trở thành thành chủ mới của Vân Mộng thành, thì tất cả hương thơm của hắn ở trong lòng chúng dân nơi đây đã ngay lập tức sụp đổ, hắn biến thành kẻ đại biểu cho đồ tàn ác tất cả mọi người đều chọc vào xương sống lưng mà mắng chửi.
Kẻ ác tày đình cho dù là ai cũng có thể giết.
“Câm miệng ngay lập tức.” Lâm Bắc Thần bỗng dưng xoay người gào lên. “Lời như thế này ta không muốn nghe thấy bất cứ một câu nào nữa.”
Biểu cảm của hắn nghiêm túc và cương quyết trước nay chưa từng có, Lâm Bắc Thần nói: “Ông ấy là sư phụ của ta, sau này và mãi mãi cũng sẽ như thế, ai còn nói kiểu lời như thế kia vậy đừng trách ta trực tiếp trở mặt với người đó.”
Đám người lập tức ngây ngốc chốc lát.
Ngay cả ba người Sở Ngân cũng đều vô cùng bất ngờ.
Nhóm người Phùng Lư cũng ngơ ngác, không ai dám đối diện với ánh mắt của Lâm Bắc Thần.
Cho dù là ai cũng đều cảm nhận được, Lâm Bắc Thần vào giây phút này là thật sự cực kỳ tức giận.
“Được rồi, chúng ta đi.”
Sở Ngân tỏ ý đám người cùng nhau rời đi.
Đoàn người đông nghìn nghịt thuận theo cầu treo Giao Cốt chậm rãi đi xuống, đi về phía bên ngoài biển đảo.
Lâm Bắc Thần đi được mấy bước thì lại quay đầu nhìn về cỗ chiếc kiệu xa hoa kia.
Thiếu niên bỗng dưng ngẩng đầu cười một cái, gương mặt rất rất đơn thuần.
“Sư phụ, bất kể người lựa chọn cái gì thì chỉ cần người sống vui vẻ là được, trong lòng mỗi người đều có thứ đồ mà bản thân để ý nhất nơi sâu trái tim, vì bảo vệ thứ đó mà bằng lòng gánh chịu tất cả mọi việc, cho dù là tiếng xấu muôn đời, thế nhân nhìn ngài như thế nào ta đều không hề quan tâm, đồ nhi chỉ ước rằng tại chỗ này chúc ngài và sư nương ân ái lâu dài, hạnh phúc viên mãn... Mọi thứ khác hãy cứ để đồ nhi đến chống đỡ cho sư phụ.”
Trên chiếc kiệu hoa lệ, thân ảnh đó đều luôn im lặng, vẫn duy trì sự yên tĩnh lắng đọng.
Ngược lại là thân ảnh của trưởng công chúa ở bên cạnh hắn, nàng khẽ động nhưng cuối cùng cũng không nói bất cứ điều gì cả.
Có người mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài, chỉ là rất nhanh liền phiêu đãng trong tiếng gió biển rì rào.
......
Vân Mộng thành hay chính xác mà nói thì là Vân Mộng thành cũ, kể từ ba
tháng nay đây là lần đầu tiên có không khí vui tươi sống động.
Kể từ khi Hải tộc chiếm lĩnh Vân Mộng thành và các khu vực lân cận, bây giờ
Hải tộc đã bắt đầu cuộc cải cách với quy mô to lớn.
Tường thành ở bốn phía trực tiếp bị phá hủy đến hơn nửa.
Thuật sĩ Hải tộc Warframe bao phủ vùng đất rộng lớn, từng con sông to lớn do Hải Cự Thú khai quật ra, cùng với huyệt động dẫn đến biển sâu, điều này khiến cho phạm vi mấy trăm mét vốn bao quanh Vân Mộng thành đều đã biến thành một trạch quốc với một nửa là đất liền, một nửa là đại dương.
Đủ loại kiến trúc của Hải tộc được xây dựng trong thời gian ngắn nhất.
Chiến hạm Hải tộc cấp bậc Lam Kình kia với chiều dài tới trăm mét, chiều rộng tận hai mươi mét cũng có thể đi vào trong bốn con kênh quan trọng liên thông với hải dương, càng đừng nói chi là các tàu chiến cấp bậc nhỏ khác. Được biết rằng người dân Hải tộc đang nỗ lực xây dựng lên môi trường thích hợp để thích nghi với cuộc sống và nơi cư trú lâu dài của Nhân tộc.
Ví dụ như công trình phủ thành chủ mới cực kỳ vĩ đại kia, hồ nhân tạo các đảo trung tâm, tất cả đều là kỳ tích mà những võ đạo Hải tộc cùng với thuật sĩ văn minh sáng tạo ra trong thời gian vô cùng ngắn ngủi.
Vân Mộng thành của ngày xưa đã biến thành khu vực cũ, miễn cưỡng giữ lại một vài dáng dấp đã từng kia.
Những dân chúng may mắn sống sót phần lớn đều sinh sống tại khu khu vực này.
Hiện nay cũng chỉ còn lại ước chừng mười lắm, mười sáu nghìn người mà khôi, không đến một nửa số lượng người sống như ngày xưa.
Chín mươi ngày đêm tới nay, bất cứ nơi nào trong thành cũ đều sẽ vang lên tiếng khóc thảm thiết xé ruột xé gan, đói khát, chém giết, cướp đoạt... Bất cứ lúc nào cũng sẽ có người vì đủ loại nguyên nhân mà chết đi.
Bi thương nồng đậm không thể hóa giải tựa như một đám mây đen trong hư không bao trùm toàn bộ lên thành phố đã từng là thế ngoại đào viên này.
Mà chỉ có riêng hôm nay không khí đã thay đổi.
Khi đám người đi du hành trở về tràn vào trong thành phố cũ xưa, khắp nơi đều tràn ngập tiếp reo hò và tiếng cười đùa ầm ĩ.
Nửa năm trước, cái đồ ăn chơi trác táng được gọi là Tịnh Nhai Hổ kia thì giờ đây đã trở thành trụ cột tinh thần vững chắc cho bọn họ.
Sự xuất hiện của hắn giống như một ánh điện chớp lóe trong đêm dài đằng
đẵng miên man, mang tới ánh sáng cho đám người bọn họ.
Giờ đây tất cả mọi người đều rất mong đợi vào thiếu niên này có thể hoàn toàn xé rách đám mây đen trên bầu trời, khiến cho thành phố nhỏ bé vừa hẻo lánh vừa cổ xưa này lần thứ hai được tắm bình dưới ánh sáng bao phủ của Kiếm Chi Chủ Quân bệ hạ.
Đám người rồng rắn như thủy triều tập hợp lại bên ngoài học viện Sơ Cấp Số 3.
Trường học ngày xưa gần như đã rơi ra khỏi top 6 trường danh tiếng tại Vân Mộng thành thì ngày nay hoàn toàn trở thành thánh địa thắp sáng tất cả hy vọng.
Cho dù là màn đêm buông xuống, đám người cũng chần chừ không bằng lòng rời khỏi.
Trong Trúc viện.
Hàng trăm người tụ tập tại đây, mọi người đều đến từ các ngành, các nghề. Tất cả đều là trụ cột còn sót lại trong Nhân tộc tại Vân Mộng thành lúc này.