Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 771 - Chương 771: Bất Kỳ Yêu Cầu Nào Đều Có Thể Sao?

Chương 771: Bất kỳ yêu cầu nào đều có thể sao?

“Hiện tại việc quan trọng nhất chính là chọn ra người sẽ xuất chiến vào mười ngày sau?”

Sở Ngân cao giọng nói: “Năm trận đấu sinh tử thì ít nhất chúng ta cũng phải chọn ra năm đại biểu có hy vọng giành được chiến thắng, chiến đấu vì sự tồn vong của tất cả mọi người.”

Đám người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều trở nên im lặng. Vào giờ phút này không có bất kỳ ai xung phong đứng ra xuất chiến, đây

không phải là do họ sợ cái chết, sợ chiến đấu.

Mà bởi vì lo lắng bản thân chiếm cứ danh nghịch rồi không thể giành được thắng lợi, khiến cho tất cả mọi người đều rơi vào trong một hồi tai nạn không thể cứu vãn.

Vào lúc này, mỗi người đều có dũng khí, cơ mà không phải bất kỳ ai cũng có được tư cách đại biểu thay cho Vân Mộng Nhân tộc bước lên lôi đài chiến đấu sinh tử.

“Ta bằng lòng đấu một trận.” Một thiếu niên bước ra với nét mặt kiên định. Lâm Bắc Thần vừa nhìn người này liền cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Không ngờ tới lần này đồ nhát gan Tiêu Bính Cam vậy mà chủ động đứng ra xuất chiến. Cơ mà, thực lực của hắn...

Ngay lúc Lâm Bắc Thần đang suy nghĩ thì nghe thấy bên cạnh có người vui mừng nói: “Tiêu thiếu hiệp đúng là một tuyển chọn thích hợp...”

“Không sai, Tiêu huynh đệ đã có chiến lực cấp bậc võ đạo tông sư, ta cảm thấy

có thể đó.”

“Thiếu niên anh tài.”

Những người khác đều tán thưởng Tiêu Bính Cam.

Ờ hớ?

Lâm Bắc Thần cực kỳ kinh ngạc.

Hắn quả thật cho rằng những người này cầm sai kịch bản rồi, cho nên dùng lời thoại vốn để tán dương bản thân áp lên người Tiêu Bính Cam.

Nhưng nhìn gương mặt của mấy người Sở Ngân đều gật đầu đồng ý, Lâm Bắc Thần liền ý thức được rằng có lẽ trong ba tháng bản thân mình mê man này, Tiêu Bính Cam đã làm vài việc để nhận được sự công nhận của tất cả mọi người.

Có thể lắm.

Xem ra trận chiến ngày đó ở cánh của Thần Điện đã khiến cho Bánh Quay

Nhỏ thành danh.

Cuối cùng cũng biết chủ động đứng lên xin ra xuất trận. “Ta cũng có thể xuất chiến.”

Sở Ngân nói.

Bây giờ hắn đã là cường giả cấp bậc võ đạo tông sư, Thiên Mã Lưu Tinh Tí cứng cáp khó phá, chính xác là chiến lực đỉnh cấp hiện tại trong Vân Mộng thành.

Sau đó lại có thêm mấy người với thực lực đủ tư cách, ví dụ như hiệu trưởng của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, lão sư tu thục, hộ vệ của các phú thương với giá thuê cao ngất ngưỡng vẫn vân, tất cả đều đồng loạt tự tin vào khả năng đảm nhận trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử.

Tuổi tác thì khác nhau, thực lực cao thấp không giống. Trong đó còn bao gồm cả Lưu Hải Khải và Phan Nguy Mẫn.

Sau thời gian một nén nhang thảo luận kịch liệt, tổng có chọn ra được mười năm người để làm dự bị.

Cơ mà trong đó không bao gồm Lâm Bắc Thần.

“Cái bộ xương cốt già của ta đây cũng phải hoạt động tý thôi.” Lăng Thái Hư khó có được thái độ chủ động xin đi giết giặc, ông nói: “Thế này đi, lão già ta đây cũng tính một suất.”

Mọi người lập tức đều lấm lét nhìn Lăng Thái Hư.

Lâm Bắc Thần không khỏi nghi ngờ nói: “Lão gia tử, ngài đó được hay không vậy, một đống tuổi rồi tốt nhất là đừng có miễn cưỡng quá làm gì, suy cho cùng đây chính là chiến đấu chân chính chứ không phải ngắm hoa dưới bóng trăng.”

Lăng Thái Hư tức giận vô cùng đáp trả: “Thằng nhóc nhà ngươi có tin hai người chúng ta mà đặt ở lôi đài khác nhau, ta có thể đánh cho ngươi răng rơi lả tả hay không.”

Cả đám người đều cười ồ lên.

Lâm Bắc Thần nói: “Được rồi, vậy tính thêm cả lão gia tử đi, cứ như thế này thì trong mười sáu người chọn ra bốn danh ngạch, mười ngày tiếp theo mọi người cố gắng tu luyện mài dũa, phải tranh thủ bày ra trạng thái tốt nhất để chọn ra người mạnh nhất chiến đấu vì Vân Mộng thành ta.”

“Tại sao lại là bốn danh ngạch?” Tiêu Bính Cam tò mò hỏi: “Không phải đấu năm trận sao?”

Lâm Bắc Thần lập tức nhảy lên đánh cho đồ mập mạp này một chưởng, hắn nói: “Chẳng lẽ ngươi để mỹ nam tử tuyệt thế như ta đây phải khổ cực vất vả đi tranh tuyển sao?”

Cả đám lại được dỗ cho cười to.

Tiêu Bính Cam đau khổ ôm mặt ôm đầu.

Trong căn phòng tràn ngập không khí vui mừng náo nhiệt.

“Chư vị, cho dù cuối cùng là ai xuất chiến thì các vị đều là anh tài của Vân Mộng thành, bắt đầu từ hôm nay nếu muốn tiền, muốn vật, muốn tài nguyên hay muốn nữ nhân, bất kỳ yêu cầu gì đều có thể thoải mái đầy đủ.”

Một lão nhân đức cao vọng trọng vỗ cực cam đam nói với tất cả mọi người. Lâm Bắc Thần và Tiêu Bính Cam lập tức hai mắt nhìn nhau.

Giống như trong lòng có sự tương liên, cả hai đều nhìn thấy nét vui mừng trong mắt đối phương.

Còn có việc tốt như này ư?

“Bất kỳ yêu cầu nào đều có thể sao?” Tiêu Bính Cam xác định hỏi lại một câu.

“Đúng vậy, các ngươi có nguyện vọng gì bất cứ lúc nào cũng có thể nhắc tới.”

Lão gia chủ của Tiêu gia cũng gật đầu nói: “Cục diện bây giờ nguy hiểm bấp bênh, không thể bạc đãi dũng sĩ xả thân vì Vân Mộng thành được, sau trận chiến này bất kể thắng thua ra sao thì các ngươi đều là kiêu ngạo của người Vân Mộng, gia đình con nối dõi của các ngươi đều sẽ được bảo vệ với cấp bậc ưu tiên nhất.”

Bình Luận (0)
Comment