Tiêu Bính Cam ấp úng, có vẻ muốn nói lại thôi: “Ta... ta vẫn là xử nam.”
Lão nhân hiền lành nhìn về phía hắn rồi nói: “Ngươi là một đứa trẻ ngoan, ngoan ngoãn đi tìm cô nương mà mình thích đi, tranh thủ thời gian vì nhất mạch của ngươi mà để lại một hạt giống huyết mạch.”
Tiêu Bính Cam nói: “Ta sợ nàng ấy không thích ta.”
Tiêu lão gia chủ nói: “Ngươi đã là anh hùng trong thành, bất cứ cô gái nào cũng đều sẽ thích ngươi hết.”
Tiêu Bính Cam suy nghĩ trong chốc lát lại nói: “Để lại nhiều hạt giống huyết mạch có được hay không?”
Cả đám người im lặng một hồi.
Tiêu lão thái gia phất râu nở nụ cười rồi nói: “Ta cảm thấy có thể.”
Lâm Bắc Thần thấy vậy cũng giơ tay nói: “Thật ra... ta cũng là xử nam chân chính.”
Mọi người ở trong phòng lập tức cười ha ha lên.
Gia chủ của Tiêu gia nói với Lâm Bắc Thần: “Thần sứ Bắc Thần nói đùa rồi.”
Mọi người vì thế mà càng cười thêm vui vẻ.
Ai mà không biết Lâm Bắc Thần ngươi từ mười mấy tuổi trước đã không phải là tấm thân thuần dương nữa.
Nhiều năm như này không biết đã gây hại cho bao nhiêu thiếu nữ con nhà lành.
Ngươi có thể làm xử nam ư?
Sở Ngân cũng gật đầu đồng ý.
Không khí bị sự khuấy động của đồ ngu ngốc này làm cho náo nhiệt. Ít nhất là đã quét sạch tình huống mất nhuệ khí.
Ý chí của mọi người trong lúc vô tình đã bị dấy lên cao trào.
Lại thảo luận thêm chút nữa, về việc làm sao để tận dụng thời gian mười ngày tiếp theo đề cao tỷ lệ chiến thắng của chiến sĩ dự tuyển vân vân, sau khi có một phương án chi tiết vô cùng thì lúc này tất cả mọi người mới đúng dậy cáo từ rời khỏi.
Sau khi đưa tiễn người cuối cùng, trúc viện cuối cùng cũng an tĩnh lại.
“Không ngờ chỗ này của ta lại trở thành chốn công cộng rồi...” Lâm Bắc Thần hạn héo lời nói.
Hắn lập tức gọi Cung Công đến tiếp đó nói: “Đi, đi cùng ta đến Tiểu Tây sơn một chuyến.”
Cung Công thích ứng chi dưới và Thiên Mã Lưu Tinh Tí mới tinh kia, giờ đây chiến lực đã sánh ngang với đại võ sư, được coi là con ngựa trung thành nhất bên cạnh Lâm Bắc Thần.
Rất nhanh, xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Lâm Bắc Thần dặn đi dặn lại Vương Trung thủ hộ nhà của, sau khi bản thân lên xe liền nhanh chóng chạy về phía Tiểu Tây Sơn.
Trên đường đi.
Lâm Bắc Thần lấy điện thoại ra.
May còn có trợ lý giọng nói thông minh vậy nên trong ba tháng hắn hôn mê điện thoại đều luôn duy trì ở trạng thái sạc pin không bị tắt nguồn.
“Kiểm tra được phiên bản hệ thống mới nhất xin hỏi có thăng cấp hay không?”
“Bản nâng cấp lần này cần có 80g lưu lượng, hãy đảm bảo ngài có đủ lương lượng để truy cập, thăng cấp không được tắt máy, phải duy trì phần trăm pin đầy đủ...”
Hai dòng thông báo không hề bất ngờ nhảy lên màn hình. Lâm Bắc Thần xoa xoa cái ót của mình.
Bây giờ hắn thuộc về trạng thái suy yếu, huyền khí mênh mông trong cơ thể không còn chút gì nữa.
Như vậy còn có thể nâng cấp ư?
80g lưu lượng ít nhất cũng tương đương với tu vi cảnh giới võ đạo tông sư cấp 2.
Hiện tại nếu như mình muốn quay về cảnh giới này, không biết trong mười ngày đấy có thể thực hiện được không.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn vội vàng đến Tiểu Tây sơn. Chỉ có huyền thạch ẩn chứa lực lượng thuần khiết nhất của tự nhiên trời đất mới có thể khiến hắn nhanh chóng hồi phục. Còn mấy App khác như Wechat thì sao nhỉ?
Bởi vì trong cơ thể hắn không chút lo lắng cho nên điện thoại căn bản không có tín hiệu gì cả, ngoại trừ những App tu luyện tự mình tạo ra thì các loại phần mềm khác đều không thể nào sử dụng được.
Tiếng vó thú như sấm sét vang lên.
Cung Công ngồi trên xe ngựa quất dây chạy nhanh.
Lâm Bắc Thần sau một hồi nhàm chán đùa nghịch một lúc liền bỏ điện thoại xuống, hắn thoải mái nằm trong buồng xe được đặc chế rồi lên tiếng: “Lão Công, sau khi ta hôn mê chiến trường Thần Dụ kết giới làm sao mà mở ra được đấy? Sao đám người Tần chủ tế lại ra được vậy?”
Từ lúc tỉnh dậy cho đến bây giờ trên cơ bản là bận rộn như cái trục quay, hắn thậm chí còn chưa hỏi cho rõ ràng những việc xảy ra hôm đó sau khi bản thân hôn mê.
Cung Công chính là phó đội trưởng của quản lý thành, chắc hẳn biết rất rõ về những thông tin này.
“Sau khi kẻ trộm cướp Liên Sơn bại trận, thì Thần Dụ trong tay hắn lập tức vỡ nát khiến cho kết giới tướng chiến tự động biến mất.” Cung Công tôn kính trả lời Lâm Bắc Thần.
“Ồ, vậy ngoại trừ Thôi thành chủ, sư phụ ta, Tần chủ tế, Dạ Vị Ương và ta ra thì vị cường giả thần bí trợ chiến đó rốt cuộc là có, có thông tin chính xác gì không?” Lâm Bắc Thần lại hỏi.
Cung Công nói: “Việc này vẫn là rất bí ẩn, từng có đủ loại lời đồn đãi với những phiên bản khác nhau về người đó, cơ mà sau này tất cả đều được chứng minh là tin đồn, Tần chủ tế đối với bên ngoài im lặng không nói, ngoại trừ người trong cuộc thì ngay cả Dạ Vị Ương cũng không biết rõ.”
Lâm Bắc Thần ồ một tiếng, hắn lại hỏi: “Vậy việc bạn học Tiêu Bính Cam phạm tội tàn nhẫn giết chết đám người Hải An Vương, sau đó đế quốc có truy cứu hay không?”