“Các đại quý tộc của đế quốc nổ ra tranh luận cực lớn đối với việc này, Vệ thị của Thiên Thảo hành đỉnh tích cực chủ trương nghiêm phạt Tiêu công tử, sau đó đúng là có một đội truy bắt đến từ đế đô, đến đây để bắt lấy Tiêu công tử, có điều vừa tiến vào địa giới của Vân Mộng thành thì không biết tại sao lại bị Hải tộc phát hiện ra, thế nên toàn quân bị diệt.” Câu trả lời của Cung Công vẫn đơn giản súc tích như thế.
Lâm Bắc Thần nghe đến mức trở nên cực kỳ vui vẻ. Đúng là đám xui xẻo, thế mà lại bị Hải tộc làm thịt cả lũ. Có lẽ Vệ thị tức đến nỗi mặt mũi xám ngoét luôn.
Đối với những gia tộc đã sớm bị hắn coi là kẻ thù dây dưa cho đến chết mới thôi này, Lâm Bắc Thần đã sớm phán tội tử hình cho bọn họ, mắt thấy bọn họ gặp xui xẻo đương nhiên hắn vô cùng vui vẻ.
“Vậy việc ta giết chết Niếp Viêm thì sao?” Lâm Bắc Thần lại truy hỏi: “Cha con lãnh chủ Tân Tân Lĩnh đều bị ta giết chết, đế quốc và Vệ thị không có ý định đối phó với ta sao?”
Cung Công thật thà trả lời: “Không có, bởi vì khu đó ngài chính là kẻ thân cận với Kiếm Chi Chủ Quân bệ hạ, cho nên hoàng thất và các đại hành tỉnh đều cho rằng đây chính là ý chỉ của thần linh, tất cả đều nói cả nhà Niếp Thị chết cũng tốt, bọn họ độc ác đa đoan sớm phải xuống địa ngục rồi.”
Ôi đờ cờ mờ.
Chân thực đến vậy cơ à?
Lâm Bắc Thần không khỏi mặc niệm cho Niếp Thị.
Có điều suy cho cùng thì gia tộc hơn trăm năm như lãnh chủ chắc hẳn nội tình cũng không thể coi thường.
Nhỡ đâu bọn họ âm thầm mua chuộc với thích khách, ám sát trả thù thì sao, cũng không phải không có khả năng này.
Trong lòng Lâm Bắc Thần im lặng nhắc nhở bản thân nhất định không được sơ suất.
Lúc quay về phải bớt chút thời gian giết sạch sẽ những kẻ không biết chuyện của gia đình Niếp Thị mới được, bổ thêm nhát nữa trừ cỏ phải diệt tất gốc, thế mới là thượng sách.
Lúc Lâm Bắc Thần đang suy nghĩ thì nghe thấy Cung Công lại nói tiếp: “Hải tộc công chiếm Tân Tân Lĩnh, Niếp Thị nhất tộc toàn tộc bị chém giết đến cùng, giờ đây đã hoàn toàn trở thành lịch sử rồi, tường đổ đẩy đám người, bọn họ cũng không còn năng lực để làm mưa làm gió nữa.”
Lâm Bắc Thần ở trong buồng xe đột nhiên ngơ ngác.
Thế mà lại là toàn bộ bị diệt ư?
Mặc dù trong khoảnh khắc vừa nãy hắn đã dấy lên sát tâm.
Nhưng khi thật sự nghe thấy việc toàn bộ Niếp Thị bị Hải tộc giết chết, trong lòng hắn vẫn xuất hiện một loại uể oải không biết nên hình dung như thế nào.
Chiến tranh tàn khốc vào lúc này được thể hiện vô cùng cặn kẽ thấu đáo.
Đừng nói là địa phương nhỏ bé như Vân Mộng thành mà ngay cả danh gia vọng tộc trăm năm như Niếp thị Tân Tân Lĩnh, cuối cùng cũng bị đốt cháy mà thôi, trở thành lớp bụi trong ngọn lửa của lịch sử.
Thậm chí ngay cả đế quốc Bắc Hải có tận sáu đại cường giả cấp bậc thiên kiêu như kia cũng lung lay sắp đổ.
Đau khổ của người bình thường có ai mà có thể cứu giúp được chứ? Thế giới này đúng là cực kỳ nguy hiểm.
Phải nhanh chóng tranh thủ thời gian đề cao thực lực để bảo vệ bản thân mình mới được.
Lâm Bắc Thần dừng lại chốc lát, sau đó hỏi tiếp: “Đúng rồi, vì sao vẫn luôn không nhìn thấy bạn học Bạch Khâm Vân thế?”
Bạch gia là phú hào đỉnh cấp tại Vân Mộng thành.
Đừng nói là ngay cả bọn họ cũng bị Hải tộc cướp của nhà giàu nhé? Bỗng dưng có chút lo lắng làm sao.
Cung Công trả lời một cách có trật tự: “Thiếu gia cứ yên tâm, khi Vân Mộng thành nổ ra chiến sự không lâu, bạn học Bạch liền được người thân đón đi rời khỏi nơi này trước, hiện tại đang sinh sống ở Triều Huy đại thành, có người thân bên cạnh chăm sóc cho nên vô cùng an toàn.”
Lâm Bắc Thần gật đầu, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà hắn lại hỏi tiếp: “Nếu nói như thế vậy thì Triều Huy đại thành vẫn còn nằm trong sự khống chế của đế quốc ư?”
Cung Công đáp lời: “Đúng vậy, bộ đội tinh nhuệ của bốn đại lĩnh ở Phong Ngữ hành tỉnh đều đã tập kết tại Triều Huy đại thành rồi, bọn họ đối kháng với Hải tộc, Hải tộc phát động mười mấy cuộc tiến công đều bị thất bại trở về, mượn sự ngăn cản của Triều Huy đại thành mà đế quốc miễn cưỡng ổn định sự vụ bên tiền tuyến phía Đông Nam.”
“Vậy đám người Nhạc Hồng Hương, Vương Hinh Dư, Mễ Như Yên...”
“Dựa theo tin tức mà đại đội thành quản nhận được, những bọn học này đều ở tất cả Triều Huy đại thành, trong đó các bọn họ như Vương Hinh Dư, Mễ Như Yên, Thương Sơn Tuyết, Châu Khả Nhi đều tham gia vào bộ hậu cần của quân đội, bọn học Nhạc Hồng Hương thì lợi dụng thuật huyền văn đã được học tại trường chế tạo ra trang bị chiến lược và vật tư, hiện tại bọn họ tạm thời đều vô cùng an toàn, ngày nay Triều Huy thành đã huy động toàn thành thề rằng phải ngăn chặn thế tiến công của Hải tộc...”
“Bởi vì khu vực giữa Triều Huy đại thành và Vân Mộng thành bị xâm chiếm cho nên bọn họ không có cách nào quay về.”
Một người hỏi một người trả lời khiến cho thời gian trôi qua nhanh chóng. Rất nhanh, hai người đã đến Tiểu Tây sơn.
Lâm Bắc Thần xuống xe ngựa, hắn liếc nhìn tất cả, trong thấy cảnh tượng ngày xưa vẫn đó không hề có sự thay đổi, khi ấy hắn mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp tục ngắm nhìn thì Lâm Bắc Thần phát hiện ra trước con đường núi đã có người đến đây đón tiếp.
Đó là Quang Tương và Ngô Phượng Cốc.
Lâm Bắc Thần không khỏi cảm thấy vô cùng bất ngờ. Sao bọn họ biết bản thân muốn đến đây vậy?