“Quản thành có con đường truyền tin đặc biệt, chính là do đội trưởng Vương Trung mở ra, lúc thiếu gia xuất phát thì tin tức đã truyền đến Tiểu Tây sơn rồi.” Cung Công giải thích nói.
Ấy?
Đồ chó chết Vương Trung còn có kỹ năng này ư? Lâm Bắc Thần lại thấy vô cùng kinh ngạc.
“Á, thiếu gia, cuối cùng ngài cũng đến rồi...”
Ngô Phượng Cốc vừa nhìn thấy Lâm Bắc Thần lập tức như nhìn thấy cha mình, hắn vội vàng chạy tới nghênh đón, gương mặt nở nụ cười nịnh nọt khiến cho Lâm Bắc Thần tưởng rằng bản thân nhìn thấy Vương Trung thứ hai.
Mà Quang Tương bộp một tiếng liền trực tiếp xông qua đó, nhảy vào trong lòng Lâm Bắc Thần.
Đây là lần đầu tiên Thổ Phát Thử Vương lộ ra cảm xúc như vậy.
Nó dùng cái đầu mềm mại của bản thân nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực Lâm Bắc
Thần, rầm rì kêu lên sau đó nước mắt chảy tèm lem...
Lâm Bắc Thần cũng bị cảm xúc của thằng nhóc này ảnh hưởng tới.
Hóa ra hắn ở trong tim thằng nhóc này vậy mà quan trọng đến thế sao? Xa lâu ngày gặp lại cảnh tượng này có chút làm cho người ta cảm động. “Bài tập về nhà làm xong chưa?”
Vì để nhanh chóng kéo gần mối quan hệ của hai bên, tìm lại cảm giác ngày xưa, vậy nên Lâm Bắc Thần lên tiếng hỏi vua chuột kia.
Sau đó hắn nhanh chóng cảm nhận được cơ thể Quang Tương liền cứng đờ này.
Thổ Phát Thử Vương nhanh chóng thoát khỏi trong lòng hắn, nó xoạt xoạt vẽ lên tấm bảng treo trước ngực, trên đó viết một dòng chữ...
“Vì để bảo vệ mạch khoáng mà ta ngày đêm không ngủ được, thế nên không có thời gian làm bài vậy, mong chủ nhân trách phạt.”
Quang tương giơ tấm bảng lên, đôi mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm lby.
Lâm Bắc Thần nhẹ nhàng vuốt cái đầu chuột của nó, hắn hiền từ nói: “Không sao.”
Quang Tương phở phào một hơi dài.
Sau đó nó lại nghe thấy Lâm Bắc Thần nói: “Quay về bổ sung là được thôi.”
Quang Tương: ???
“Đi thôi, vào trong núi xem mỏ khoáng Huyền thạch đi.” Lâm Bắc Thần nói.
Dưới sự dẫn đường của Ngô Phượng Cốc, xe ngựa thuận theo con đường nhanh chóng lên núi.
Không tới mười phút liền tới chỗ sâu mỏ khoáng.
Lâm Bắc Thần nhảy xuống xe rồi liếc nhìn, cả người lập tức vui đến mức
không khép được chân.
Cái hố khoáng ngày xưa bị khai quật rộng lớn xem ra có vẻ vô cùng vuông vắn, cực kỳ quy cũ, trình độ khai thác cho với ba tháng trước bản thân nhìn thấy không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, Huyền thạch tinh khoáng đã có số lượng lớn, từ dưới đất bị đào lên sau khi trải qua gia công liền được xếp chỉnh tề trong khu vực quy định.
Trông cứ giống như ba tòa núi nhỏ ấy. Tất cả chỗ này đều là tiền cả.
Các công nhân mỏ mặc quần áo rách rưới đang ra sức đào mỏ. Trạng thái tinh thần của mỗi công nhân mỏ ấy thế mà lại rất vui vẻ.
Đặc biệt là sĩ quan vác ba sọt khoáng phần ba người kia, càng thêm ra sức hơn, tất cả mọi người với động tác nhanh nhẹ, dáng vẻ làm công ăn lương ưu tú vì hệ thống làm việc 996 mà tản phát ra lực lượng không hề hối hận.
“Tại sao bọn họ vui mừng như thế?” Lâm Bắc Thần hỏi.
Ngô Phượng Cốc mỉm cười nịnh nọt nói: “Nếu như không phải bị giam ở chỗ này đào quặng mỏ, thì những người này đã sớm chết trong trận chiến Tân Tân Lĩnh rồi, kết quả lại bởi sai sót ngẫu nhiên mà trốn được một kiếp, còn có thể ăn no, coi như là tại những đồ chó này may mắn, bọn họ có không vui sao được?”
Lâm Bắc Thần nghe vậy lập tức cảm thấy rất có đạo lý.
Chiến tranh ập đế, mỏ quặng giống như công xưởng mồ hôi nước mắt của nhà tư bản vậy mà trở thành thế ngoại đào viên khó hỏa chiến khó phóng tới. Vận mệnh đúng là kỳ diệu vô cùng.
“Sản lượng Huyền thạch thế nào?” Đây chính là vấn đề mà Lâm Bắc Thần quan tâm nhất.
“Chúc mừng thiếu gia, cung chúc thiếu gia, qua ba tháng này đã khai thác được toàn bộ là năm vạn cân Huyền thạch tinh phẩm, bất cứ lúc nào cũng có thể điều động nói.”
Ngô Phượng Cốc ở bên cạnh tranh công lấy lòng cười nói: “Đây vẫn là vì lợi ích tối đa hóa nhất, áp dụng cách thức khai thác có thể tái tạo trong phạm vi nhỏ, bước đầu chắc là dựa theo tốc độ khai thác như thế Tiểu Tây sơn tổng cộng có thể cống hiến cho thiếu gia mười năm vạn cân Huyền thạch trong vòng một năm, đây tuyệt đối là một món tài sản khiến người ta khiếp sợ, thiếu gia, chúng ta phát tài rồi.”
Lâm Bắc Thần sửa lại cho đúng: “Là ta phát tài chứ không phải là chúng ta.” Ngô Phượng Cốc: Σ(°△°|||)_?
Lâm Bắc Thần nói: “Được rồi, đừng nói nhảm mấy thứ này nữa, nhanh lấy Huyền thạch tốt nhất đến đây, bản thiếu gia có việc gấp cần dùng.”
Điều quan trọng nhất cần làm bây giờ là phải tranh thủ thời gian khôi khôi phục thực lực của bản thân.
Võ giả tu luyện chủ yếu là dùng việc hấp thu Huyền khí giữa trời đất luyện hóa nhập thể, làm cho nó trở thành lực lượng để bản thân sử dụng, cất giữ nó ở trong cơ thể khi gặp phải kẻ địch thì sẽ phát huy ra, Huyền khí có lực lượng rất lớn.
Chỉ đơn giản thế thôi mà võ giả liền giống như bình ắc quy.
Sau khi sạc đầy pin liền có thể thi triển ra chiến kỹ.
Lượng điện tiêu hao hết thì uy lực của chiến kỹ không còn một phần mười. Cần phải tiếp tục sạc pin.
Dưới trạng thái bình thường võ giả sẽ dựa vào công pháp tu luyện để kéo dài lực lượng Huyền khí của trời đất, đây chỉ có thể là cách sạc pin thông thường nhất.
Mà dựa vào Huyền thạch tương đương với việc sạc pin siêu cấp.
Sạc trong hai ba phút và nói chuyện hai tiếng đồng hồ.
Lâm Bắc Thần ngồi trong căn phòng mà Ngô Phượng Cốc đã chuẩn bị trước, hai bên tay nắm lấy một viên Huyền thạch hình vuông được cắt gọt sạch sẽ, hắn vận chuyển thuật ngưng tụ Huyền khí Sơ Cấp bắt đầu hấp thu năng lượng để khôi phụ tu vi của bản thân.
Nếu như bị võ giả khác trông thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ ngưỡng mộ đến mức nước miếng chảy thành sông sâu.
Quá là xa xỉ.
Huyền thạch cao phẩm một lần dùng liền gấp đôi. Tốc độ tu luyện cực nhanh đến kinh người.
Ước chừng sau thời gian một nén nhang, Huyền khí trong hai viên Huyền thạch đã hoàn toàn bị Lâm Bắc Thần hút cạn, Huyền thạch vốn sáng bóng lấp lánh giờ đây đã biến thành viên đá tổ ong với tầng ngoài thô ráp, giống như bảo bối mềm mại bị phơi đến khô cóng.