"Lâm Bắc Thần hành sự hoang đường quái đản, không phải là một người bình thường."
Ngu Thân Vương cố gắng thuyết phục nói: "Đặc biệt là bây giờ đế quốc Bắc Hải bị chia năm xẻ bảy, còn chúng ta lại là kẻ thù của Bắc Hải. Tên điên như vậy, vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn."
Khả Nhi khẽ mỉm cười, đôi môi anh đào mỏng manh khẽ mở ra: "Nhưng mà, chinh phục kẻ điên mới có thể khiến người ta có khoái cảm."
"Nữ nhi à, con không phải đã thích Lâm Bắc Thần rồi đấy chứ?"
Ngu Thân Vương nhíu mày hỏi. Chàng trai chèo thuyền hôm nay quả thực là quá đẹp trai, cho dù lúc đó hắn mặc một bộ quần áo đánh cá rách nát, lại khiến một nam nhân trung niên như ông ta cũng cầm lòng không đậu mà nảy sinh một cảm giác kinh ngạc.
Các thiếu nữ làm sao có thể cưỡng lại vẻ đẹp trai gần như vô song vô đối của hắn chứ?
"Tạm thời vẫn chưa."
Khả Nhi liếm môi.
Nàng mỉm cười mong chờ nói: "Nhưng nếu như hắn có thể cho con nhiều điều kinh ngạc bất ngờ hơn thì cũng không phải là không thể. Phụ vương, người cũng biết đấy, con luôn mong chờ có được một người như vậy, khiến con có thể tận hưởng được khoái cảm bị chinh phục."
Ngu Thân Vương hít một hơi thật sâu.
Những người khác đều ngưỡng mộ ông ta có một nữ nhi giống như yêu nghiệt.
Nhưng ông ta lại biết rất rõ, nữ nhi yêu nghiệt này của mình đã hơi quá mức rồi--có một tính cách bệnh hoạn kỳ dị.
Hai cha con đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. "Mời vào."
Ngu Thân Vương hắng giọng nói.
Người bước vào là Chung Bất Ly, đội trưởng của đội bảo vệ sứ đoàn, hành lễ nói: "Tham kiến vương gia, tiểu quận chúa, bên ngoài có một cao thủ Nhân tộc tên là Trịnh Chấn Kiếm cầu kiến, dâng lên một phong thư."
Ngu Thân Vương đưa tay cầm lấy phong thư mở ra xem, trên mặt lộ ra một tia khinh thường.
Ông ta tiện tay đưa cho Khả Nhi.
Khả Nhi đọc xong, trong đôi mắt xinh đẹp như sao lóe lên một tia sáng kỳ lạ, nói: "Ta và phụ vương sẽ không gặp. Ngươi bảo hắn ở lại, tiếp đãi thật tốt, ngày mai ta sẽ gặp hắn."
......
......
"Ca ca, đây là cái gì vậy?"
Tiêu Bính Cam đã bị Lâm Bắc Thần cưỡng chế triệu hồi khỏi trò chơi, ban đầu khá phát điên, nhưng khi nhìn thấy cái chốt súng 98K trong tay Lâm Bắc Thần, nhất thời mắt giống như bị dán chặt vào nó, ánh mắt không rời.
Không biết tại sao, trong đầu có một giọng nói kỳ lạ, liên tục nói với hắn-- Nắm chặt nó.
Sinh mệnh của ngươi sẽ mở ra một thời đại mới.
Nắm chặt nó.
Huyền thoại thuộc về ngươi sẽ bắt đầu mở ra.
"Vũ khí do Kiếm Chi Chủ Quân miện hạ ban tặng có uy lực to lớn. Mặc dù có một chút khuyết điểm nhỏ nhưng uy lực kinh người. Nó chính là một thần khí để thích sát ám toán, làm màu tỏ vẻ.”
Lâm Bắc Thần nói xong, đưa khẩu 98K cho Tiêu Bính Cam, nói: "Ngay khi tiếng súng vang lên, cha nương nuôi tốn công vô ích...cầm lấy đi, ngươi xứng đáng có nó."
Tiêu Bính Cam theo bản năng nhận lấy, sau đó kinh hô một tiếng, nói: "Nặng...nặng quá."
Nặng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Lâm Bắc Thần đã truyền thụ cho hắn tất cả các kỹ xảo điều khiển 98K.
"Tên của thần khí này gọi là siêu-kiếm ấn hai tay, một phát nhập hồn, với tu vi Huyền khí hiện tại của ngươi e rằng khó thúc động, cần Huyền thạch làm nguồn năng lượng thúc phát, ta chỉ cho ngươi ba...cơ hội phát ấn, sau ba lần, nếu như ngươi vẫn chưa thể nắm vững kỹ xảo sử dụng thần khí này, vậy thì ta sẽ thu hồi lại."
Nói xong, Lâm Bắc Thần nhét cho hắn 300 cân Huyền thạch, sau đó trong thế giới game Lost Castle, lại mở chế độ trò chơi một người, ném hắn vào.
"Kể từ bây giờ, ngươi chính là một nam nhân với hai khẩu súng." "Chăm chỉ luyện tập, đừng để ta thất vọng."
......
Những ngày tháng không thể làm màu nhanh chóng trôi qua. Lâm Bắc Thần cũng không đi ám sát Trịnh Chấn Kiếm nữa.
Dù sao thì hắn cũng là một tên ăn chơi trác táng.
Nói lời cay nghiệt cũng không phải là lần đầu tiên.
Trong tình huống này, hắn cũng không sợ nuốt lời mà béo lên.
Trò chơi ám sát giữa hắn và Hắc Lãng Vô Nhai chỉ là gia vị cho bầu không khí riêng tư trước trận chiến mà thôi, không quan trọng.
Đối với Hắc Lãng Vô Nhai mà nói, cho dù không thể trong lúc Lâm Bắc Thần đang làm màu, tóm hắn ngay tại chỗ thì cũng không sao cả.
Cái chết của hai Nhân tộc phản nghịch còn nhẹ hơn so với cái chết của hai con hải cẩu.
Hắc Lãng Vô Nhai muốn trấn áp hắn một cách chính diện trong năm trận đại chiến.
Phá hủy thần thoại trong tâm trí của người dân Vân Mộng thành.
Chỉ có như vậy, mới có thể đánh gãy xương sống của mọi kẻ phản kháng.
Để cho tất cả người của Vân Mộng thành đều trở thành nô lệ bị mất đi linh hồn thực sự.
Cho nên, vị Phi Sa thần tướng của Hải tộc này vẫn luôn nhẫn nhịn.
Ngay cả khi hắn biết Lâm Bắc Thần đang ở Tiểu Tây sơn, cũng không huy động đại quân đến bao vây và đàn áp.
Thời gian trôi qua, ngày này cuối cùng đã đến. Ngày diễn ra trận quyết chiến.
Buổi sáng.
Tia nắng đầu tiên vào sáng sớm, giống như hoàng kim rực rỡ, chiếu rọi sân tập võ của học viện Sơ Cấp Số 3 Vân Mộng thành.
Khuôn viên rộng lớn đã hoàn toàn bị lấn át bởi đám đông.
Mỗi một người ở Vân Mộng thành, bất luận nam nữ, già trẻ đều đến đây để tiễn đưa những anh hùng sắp tham chiến.
“Các vị ca ca, tỷ tỷ, thúc thúc, bá bá, lên đường bình an.”
Hàn Bất Hối đôi mắt đẫm lệ nói.
Lâm Bắc Thần đột nhiên hạ trán.
Được lắm, rất mạnh mẽ.
Muội muội của Hàn Bất Phụ.
Năng lực ngôn ngữ này rốt cuộc được kế thừa từ ai vậy chứ? Đám đông tách ra.
Lăng Thái Hư thân mặc áo choàng rộng, chậm rãi bước ra.
"Ngươi và ta."
Ông ta chỉ vào Lâm Bắc Thần nói: "Còn ba danh ngạch còn lại, là ai?"
Mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lâm Bắc Thần.
Năm trận chiến hôm nay, năm ứng cử viên xuất chiến, đến lúc này, có lẽ cũng nên công bố rồi.